Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1596-2




Tới trước cửa Thái sư, đang chuẩn bị gõ cửa, nào ngờ cửa đã mở rồi, chỉ thấy Thái Thao đang vội vàng chạy ra. Y thấy ba người nhà Lý Kỳ đứng trước cửa, liền ngẩn người ra.

- Nhị bá bá.

Vẫn là Lý Chính Hi ngoan ngoãn, vừa thấy Thái Thao liền reo lên. Mặc dù Quý Hồng Nô rất ít khi đưa Lý Chính Hi tới Thái sư phủ, nhưng Thái gia thường tới Túy Tiên Cư, cho nên Lý Chính Hi cũng nhận ra Thái Thao.

- Ồ, là Chính Hi tới rồi!

Thái Thao ngẩn người ra, đưa tay ra xoa đầu Lý Chính Hi.

- Nhị gia.

Vợ chồng Lý Kỳ cùng lên tiếng chào.

Thái Thao liền khoát tay nói:

- Miễn đi, miễn đi, bây giờ hai tiếng Nhị gia này ta không chịu nổi. Ngươi gọi Nhị viện trưởng đi, hiện giờ mọi người đều đã gọi ta như vậy.

Khi vừa bắt đầu, Thái Thao đương nhiên là có ý kiến với Lý Kỳ rồi. Lý Kỳ thì dựa vào Thái gia họ mới leo lên được. đến đầu lại hung hăng với Thái gia họ một phen, ngay cả quan vị cũng mất rồi, nhưng thời gian trôi đi cảnh vật thay đổi, y cũng đã nhìn thoáng hơn.

Lý Kỳ gật đầu, lại hỏi:

- Không biết Nhị viện trưởng vội như vậy là đi đâu?

Thái Thao nói:

- Ồ, trong học viện có một số chuyện, ta phải nhanh chóng tới xem, e là không thể đi cùng ngươi được.

Lý Kỳ ồ lên một tiếng, liền nói:

- Không sao, không sao, chuyện công gấp gáp, Thái sư ở nhà chứ?

Thái Thao nói:

- Cha ở trong sân đọc báo.

Lý Kỳ liền nói:

- Vậy Nhị viện trưởng mau đi đi, ta tự đi tìm Thái sư được rồi.

Thái Thao liền gật đầu nói:

- Cũng được, vậy ta xin lỗi không tiếp được, hôm khác tới thăm.

Nói xong liền chắp tay, sau đó liền bước nhanh rời đi.

Vào trong phủ, dưới sự hướng dẫn của viện công, vào tới sau viện chỉ thấy Thái Kinh nằm trên ghế đọc báo, ánh nắng ấm áp phủ đầy lên cơ thể lão già gần đất xa trời, không khỏi khiến cho người ta thổn thức không nguôi.

Thái Dũng người hầu bên cạnh thấy Lý Kỳ đi tới, liền nhỏ giọng nói:

- Lão gia, Lý Kỳ tới rồi.

- Thật sao?

Thái Kinh liền ngồi dậy, quay đầu lại nhìn, vui mừng cười nói:

- Ồ, là Lý Kỳ tới, khách quý, khách quý.

Lý Kỳ thấy cặp kính trên sống mũi Thái Kinh, dù sao thì thủ công hiện giờ hữu hạn, không thể làm giống như hậu thế, không chỉ thích hợp, mà muốn nhìn đẹp chỉ cần có thể dùng được là được rồi. Dù sao nhìn thế nào, kỳ lạ thế nào, Lý Kỳ suýt chút nữa đã không nhịn được cười, dẫn mẹ con Hồng Nô bước nhanh tới.

- Lý Kỳ tham kiến Thái sư.

- Chính Hi hành lễ với Thái gia.

Quý Hồng Nô cũng hành một lễ.

Thái Kinh nhìn Tiểu Chính Hi bật cười ha hả nói:

- Tiểu Chính Hi cũng tới à, nào nào nào, cho Thái gia ngắm chút nào, ồ, đã lớn lên nhiều rồi.

Lý Chính Hi vui mừng nói:

- Thái gia gia, cho người biết, cha con nấu ăn rất ngon, đôi khi Chính Hi cũng ăn tận ba bát đấy.

Thái Kinh bật cười ha hả nói:

- Cha ngươi nấu ăn rất ngon, trên thế giới này ai mà không biết. Tiểu tử ngươi cũng thật có phúc được ăn, Thái gia gia muốn ăn món ăn của cha ngươi làm cũng không được ăn.

Lý Kỳ nói:

- Thái sư nói gì thế, ta vẫn là cố vấn ẩm thực của người, bây giờ ta sẽ làm vài món ăn cho Thái sư đánh giá.

Thái Kinh cười nói:

- Lão phu coi là thật đó.

Lý Kỳ mỉm cười gật đầu.

Mỗi người một câu, Thái Kinh đã để Thái Dũng đưa mẹ con Quý Hồng Nô ra sau viện tìm đám cháu của lão chơi. Lý Chính Hi sớm đã chờ đợi tới khoảnh khắc này, hành một lễ với Lý Kỳ và Thái Kinh, sau đó kéo tay mẹ chạy nhanh ra phía sau.

Thái Kinh bật cười ha hả nói:

- Thằng bé Chính Hi này thật đúng là hiểu lễ phép.

Điểm này kỳ thực Lý Kỳ cũng vô cùng hài lòng. Hắn cảm thấy lễ nghĩa này có lẽ là được thừa hưởng từ thiên cổ nền văn minh Hoa Hạ. Đây cũng là điều cơ bản nhất làm người, một người không hiểu lễ nghĩa, rất khó mà có tiền đồ lớn, liền cười nói:

- Là mẹ dạy còn giỏi.

Thái Kinh nói:

- Lão phu đương nhiên là biết rồi, nếu là ngươi dạy không biết sẽ dạy ra thế nào?

Ngụ ý chính là Lý Kỳ có khi nào hiểu lễ nghĩa chứ.

Trời! Ta cũng hiểu lễ nghĩa mà, chỉ là có một số người không đáng được tôn kính mà thôi. Lý Kỳ ngượng ngùng mỉm cười, quả thật cũng không có cái lại, liền nói:

- Thái sư gần đầy sức khỏe vẫn ổn chứ?

Thái Kinh bỗng nhiên vui mừng tháo cặp kính xuống nói:

- Lý Kỳ, ngươi không biết cái này thật sự là bảo bối. Mặc dù lão phu gần hai năm nay cơ thể xem như khá cường tráng, nhưng điều này đối với đôi mắt già nua này thực sự không nhìn rõ được, ngay cả đi đường cũng khó khăn. Nhưng từ sau khi có được bảo bối này, không cần phải người khác giúp nữa, có thể nói cặp kính này đã mang lại cho lão phu sinh mệnh thứ hai.

Nói tới đây, lão sững người, vỗ trán nói:

- Đúng đúng đúng, suýt chút nữa đã quên mất, chiếc kính này có lẽ là từ tay ngươi mà ra, sao ngươi lại không biết. Nói đi nói lại, lão phu thực sự cũng muốn nói tiếng cảm ơn với ngươi.

Lý Kỳ liền nói:

- Thái sư nói quá lời rồi, lời cảm ơn này ta thực sự thấy hổ thẹn. Dù sao ta cũng không phải vì Thái sư mới chế tạo ra cặp kính này, nói đi cũng phải nói lại thì đây vẫn là một vụ làm ăn.

Thái Kinh liền nói:

- Vậy lão phu cũng vẫn phải nói với ngươi một tiếng cảm ơn, bây giờ cặp kính này là vật quý, bên ngoài cũng không mua được, đều phải thông qua việc đưa tặng mới có được. Ở Đại Tống ta ngoài người có giao tình với Lý Kỳ ngươi ra, chỉ có hoàng thất có. Những đại thần đó trong triều đều không có, riêng cặp kính này cũng đã khiến cho không ít người ngưỡng mộ. Nhưng lão phu cũng rất hiếu kỳ, vì sao Túy Tiên Cư các ngươi lại không bán loại kính này?

Đây có lẽ là bảo bối của ta, sao có thể dễ dàng ra tay như vậy. Lý Kỳ cười nói:

- Chờ đi, sớm muộn cũng sẽ có một ngày, người dân Đại Tống ta cũng đều có thể được dùng cặp kính này.

Thấu kính trước mắt còn chỉ hạn chế ở kính lão, bởi vì kính lão không có yêu cầu về số độ quá nghiêm khắc, chính là miếng kính lồi lõm, mắt cận thị e là còn phải có chút thời gian nữa. Nhưng đây đã là sự đột phá mang tính cách mạng, có thể nói là mang lại cho nhân loại cặp mắt thứ hai.

Chỉ có điều tiếc là hiện nay vẫn đều là thủ công, mặc dù không có buôn bán bên ngoài, nhưng sản lượng chắc chắn là không đủ lượng bán. Điều này không cần nghĩ cũng biết, lô đầu tiên Túy Tiên Cư đã chế tạo tổng cộng 50 cặp kính, một chiếc cũng không bán, toàn bộ đều tặng có nhân tình, đặc biệt là Triệu Giai một mạch đã lấy đi 20 chiếc, không còn cách nào khác, ai bảo y là Hoàng đế.

Lý Kỳ thấy Thái Kinh sức khỏe tốt, trong lòng cũng yên tâm. Hắn còn hy vọng Thái Kinh có thể khá hơn vài năm nữa.

Thái Kinh lại nói với Lý Kỳ:

- Nhưng thật ra tiểu tử ngươi về lâu như vậy, mới tới thăm lão phu.

Trong ngữ khí còn có chút trách cứ.

Lý Kỳ thở dài:

- Ta cũng không phải là ngại ngần hay sao? Dù sao ta cũng có thể xem như là nửa học sinh của Thái sư. Nếu vừa về đã tới thăm lão nhân gia người, người chắc chắn sẽ quở trách ta.

Thái Kinh bật cươi ha hả, trong lòng sao có thể không hiểu, nói:

- Lão phu không có rảnh rỗi như vậy, người già rồi, không còn nhanh nhạy như trước đây nữa, cái gì mà đại sự thiên hạ, bây giờ nghe cũng đã thấy phiền rồi, ngươi tới bầu bạn với lão phu là được rồi.

Nói tới đây, lão bỗng sững người lại, tiếp tục nói:

- Nhưng chuyện của Hình bộ, lão phu vẫn không thể không khen ngươi một câu. Chiêu này của ngươi quả thực là vừa độc vừa đẹp, ngay cả lão phu cũng không thể không thán phục. Kỳ thực trước khi ngươi còn chưa trở về, lão phu còn có chút lo lắng, nhưng lúc này, lão phu đã hoàn toàn yên tâm rồi.

Lý Kỳ bật cười ha hả nói:

- Nhìn đi, nhìn đi, ta chọn tới ngày hôm nay, vẫn là sáng suốt vô cùng.

- Tiểu tử ngươi.