Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1597




Thái Kinh bật cười ha hả, lập tức nghiêm mặt lại nói:

- Nhưng ngươi cũng đừng quá khinh thường, lão phu đã làm quan mấy chục năm nay, nhìn người vẫn rất chính xác. Chỉ là bốn người có thể lọt vào tầm mắt của lão phu, ngươi chắc chắn là một người, Trịnh Nhị là hai, không phải vì hắn ta khiêm tốn hơn một quân tử, ít lòng tiểu nhân, Lý Cương cũng coi như là một.

Lý Kỳ nhíu mày nói:

- Lý Cương.

Thái Kinh gật đầu, nói:

- Ngươi này rất có dã tâm, không thể xem thường được. Mặc dù hắn ta là Hình bộ Thượng thư, nhưng hắn ta lại không dựa vào Tần Cối. Đây không phải chứng minh hắn ta trong sạch, mà hắn ta rất hiểu thế cục hiện tại. Hiện giờ trong triều như thế kiềng ba chân, hắn ta muốn xuất đầu, điều này sao có thể dễ dàng được. Nhưng hắn ta không muốn khuất phục người khác, như vậy thì chỉ có một cách, dựa vào Hoàng thượng. Mà bên cạnh Hoàng thượng cũng cần có một người như vậy. Nếu trong triều đều là người của các ngươi, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không hy vọng nhìn thấy, cho nên dù Lý Cương không mua nợ của Tần Cối, Tần Cối sao có thể dám đối xử với hắn ta thế nào? Dù sao cũng được Hoàng thượng trọng dụng. Đương nhiên, người này vẫn khá là thẳng tính, đó cũng là điểm mà Hoàng thượng thích nhất.

Đúng vậy! Lý Cương quả thực là một người khá có dã tâm. Nhưng trong triều nhiều quan lại như vậy ai không có dã tâm? Ai không muốn làm Tể tướng? Điều này không có gì đáng trách, Lý Kỳ bật cười thành tiếng nói:

- Hiện giờ hắn ta xem như là đang chờ một cơ hội để xuất đầu lộ diện.

Thái Kinh nói:

- Lão phu nói những điều này chính là nhắc nhở ngươi, không nên trói mình lại, giết địch một ngàn, tự tiêu tốn tám trăm, khi bất đắc dĩ, vẫn không cần dùng là tốt.

Lý Kỳ bật cười ha hả nói:

- Thái sư người yên tâm đi, Tư pháp viện còn chịu sự khống chế của Lập pháp viện. Nếu không phải như vậy, Hoàng thượng cũng không thể nhận lời.

Thái Kinh mỉm cười gật đầu, nói:

- Xem ra ngươi đã nghĩ tới điểm này rồi, vậy lão phu cũng yên tâm rồi. Nhưng khi chờ tới lúc ăn cơm, phải kể lại cho lão phu biết chuyện của Lập pháp viện, để lão phu mở mang tầm mắt.

- Đương nhiên, đương nhiên rồi, đây cũng là một trong những mục đích mà ta tới. Nói thật, ta đối với luật pháp hiện tại không hiểu lắm, cũng không biết khu vực nào là mơ hồ, cho nên muốn được thỉnh giáo Thái sư.

Lý Kỳ nói xong lại hỏi:

- Người còn lại này chắc chắn không phải là Trần Đông.

Thái Kinh phất tay nói:

- Trần Đông làm gì có tư cách đó, là người có gân, lão phu có thể khẳng định với ngươi, Trần Đông là may mắn, đụng phải đương kim thiên tử, đổi lại là vị quân vương nào trong triều ta, Trần Đông đều không làm quá 5 năm, nhẹ thì điều đi nơi khác, nặng thì bãi miễn sung quân.

Lý Kỳ tán đồng nói:

- Thái sư nói không sai, Trần Đông thực sự là đọc sách mà lên, đi khắp nơi cũng không đủ vuông tròn.

Thái Kinh nói:

- Người thứ tư này chính là Tần Cối. Trong số bốn người này ngươi và Tần Cối là ưu tú nhất, cũng là thích hợp nhất tồn tại trong triều. Tần Cối này lão phu dù không quen thuộc với hắn ta, nhưng từ những động tác của hắn ta cho thấy người này không được. Hắn ta có thể đi được tới ngày hôm nay, tuyệt đối là may mắn, mà là hắn ta dùng thực lực, cho dù là lão phu hay Vương Phủ, Lý Bang Ngạn, khi ở vào độ tuổi của hắn ta cũng đều không bằng được hắn ta.

Hắn ta cũng giống ngươi, làm việc cũng rất cẩn thận. Nhưng hắn ta không xuất chiêu thì thôi, xuất chiêu là lấy mạng người, không thể cho đối phương bất kỳ con đường lui nào. Người này không có nhược điểm gì, giống như bẩm sinh vì chính trị mà sinh ra, hai người các ngươi lúc thắng lúc thua, cũng thật không dễ dàng chút nào. Nhưng ngươi có một ưu thế, chính là ngươi càng toàn diện hơn hắn ta. Các phương diện ngươi có thể xuất sắc, nhưng ngươi cũng có điểm yếu nổi bật, chính là quá dùng tình cảm khi làm việc. Điều này trong triều là đại kỵ.

Lý Kỳ gật đầu, nói:

- Năng lực của hắn ta, ta cũng xem như khá hiểu, dù sao hắn ta là một tay ta đề bạt lên.

Thái Kinh nói:

- Lần này ngươi tới là muốn để Tam tỉnh lục bộ biến thành Tam tỉnh ngũ bộ, hắn ta chắc chắn không thể từ bỏ ý đồ đó.

Lý Kỳ nói:

- Không biết Thái sư có biết bước tiếp theo hắn ta sẽ làm gì không?

Thái Kinh lắc đầu thở dài nói:

- Chuyện này ta sao mà biết được, trên triều khắp nơi đều là nguy cơ, nếu lão phu chuyện gì cũng có thể lo liệu được thì đã không thể bốn phía rơi xuống rồi, nhưng có điểm lão phu cũng muốn nhắc nhở ngươi một chút.

Nói xong, lão cầm tờ báo bên cạnh lên, chuyển cho Lý Kỳ. Lý Kỳ nhận lấy tờ báo đọc qua một lượt, nói:

- Nho báo? Không phải chứ, Thái sư, người đường đường là viện trưởng học viện, sao có thể ủng hộ đối phương?

Thái Kinh tức giận nói:

- Ngươi lẽ nào chưa từng nghe qua câu biết mình biết người trăm trận trăm thắng? Trong này có lẽ là có học vấn lớn. Trước khi ngươi xuất chinh, đề xướng bách gia đua tiếng, Mặc học, Pháp học đều khôi phục lại từ đống tro tàn, đã đánh cho Nho học một đòn không nhỏ. Nhưng điều này cũng đã mang tới cho Tần Cối một cơ hội, hắn ta nhân cơ hội mua chuộc lòng người, chèn ép các học phái khác, không ít nho sinh đều tôn xưng hắn ta là hiền tướng, lấy hắn ta để so với hiền tướng.

Ngươi cùng đừng xem thường sự giao tranh của học phái này. Điều này ảnh hưởng trực tiếp triều đường. Ngươi nghĩ mà xem, nhưng làm việc có thể tham gia vào cuộc tranh luận cấp bậc này, thường thì đều là người có tài. Tương lai của họ rất có thể sẽ làm quan, nếu Tần Cối làm lại bách gia trục xuất, độc tôn Nho thuật, như vậy lực lượng của hắn ta trong triều đã ngày càng lớn mạnh, lợi ích vô cùng. Cho nên ngươi nếu không bắt đầu, chuyện này vừa bắt đầu ngươi đã thua rồi.

Lý Kỳ nhíu mày nói:

- Rốt cuộc thì bách gia đua tiếng, vẫn là độc tôn học thuật Nho gia. Ta nghĩ rằng ai cũng nói không tính, quan trọng vẫn là trong lòng Hoàng thượng rốt cuộc là muốn nghĩ thế nào? Hiện giờ từ lúc các phát minh mới như hỏa khí, thủy tinh… xuất hiện, Hoàng thượng có được lợi ích không nhỏ. Tần Cối hắn ta muốn trở về niên đại độc tôn Nho thuật đó cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì.

- Ngươi vẫn không hiểu ý của lão phu.

Thái Kinh nói:

- Một học phái thành công hay thất bại, không phải xem đã cống hiến bao nhiêu cho đất nước, đó là chuyện rất xa, mà xem quan lại trong triều thì học phái nào chiếm đa số. Nếu trong triều đại thần đều là người trong Nho học, dù sao ngươi thể hiện nhất thời, đó cũng không thể lâu dài, cho nên ngươi muốn bách gia đua tranh. Hoặc là phải để cho những học giả này đi vào triều đình, trong dân gian ngươi sẽ làm thế nào? Câu nói trên, nỗ lực của ngươi cũng đã như nước chảy về biển đông rồi.

Mặc dù ông đã già rồi, nhưng tâm không già, tầm nhìn còn xa hơn ta rất nhiều. Khi đó ta một lòng muốn đề xướng khoa học, đã bỏ qua điểm này. Lời này, Lý Kỳ đã vô cùng thụ giáo, rơi vào trầm ngâm. Lát sau, hắn mới lên tiếng:

- Xem ra khoa thi vẫn nên tiếp tục cải cách.

Trong mắt Thái Kinh hiện lên tia sáng, nói:

- Thông minh, đó chính là điểm mấu chốt. Vì sao người thiên hạ đọc sách? Không có hắn ta, tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, cho nên người đọc sách đều là chạy đi thi. Ngươi thi cái gì học cũng học cái đó, chỉ cần trong khoa cử tham gia vào các học phái khác, còn hơn cả trăm phát minh, trăm chiếc cốc của ngươi, còn tốt hơn là toán thuật của ngươi trong khoa cử.

Lý Kỳ liền gật đầu nói:

- Đa tạ Thái sư dạy bảo, Lý Kỳ thật sự đã được lợi ích không nhỏ.

Thái Kinh bật cười ha hả nói:

- Những lời này thì miễn đi, cho dù lão phu không nói, chờ ngươi hồi phục lại tinh thần. Ngươi sẽ nhanh chóng nghĩ tới, nhưng hiện giờ các học phái khác cũng đã bớt đi một người đức cao vọng trọng.

Lý Kỳ bật cười ha hả nói:

- Người này không ở trước mắt sao?

Thái Kinh sửng sốt, lập tức kịp phản ứng lại, nói:

- Ngươi bớt lừa dối lão phu, lão phu mới không bị mắc lừa. Ngươi đừng quên, lão phu cũng xuất thân nho sinh. Học sinh của ta đều là như vậy. Nếu lão phu phản lại đối kháng nho học, đó không phải là tự mình tát vào mặt mình sao? Chuyện này ngươi muốn cũng đừng nghĩ.

Lý Kỳ nói:

- Thái sư, người đây cũng quá không trượng nghĩa rồi.

- Ngươi chính là mắng ta vong ân phụ nghĩa. Ta cũng không thể xuất cái đầu này.

Thái Kinh không chút lưu tình nói, học sinh của lão làn tràn thiên hạ. Học pháo này vừa thay đổi, thế lực của lão chí ít cũng đã tổn thất chín phần, chuyện này sao có thể thấy sao có thể thiệt thòi? Nhưng lão bỗng nhiên chuyển đề tài, nói:

- Nhưng Thái sư học viện có thể ủng hộ ngươi. Hơn nữa ta cũng để Thao Nhi đang ngầm ủng hộ các học phái khác. Trước đây Thao Nhi cũng không bằng lòng, là lão phu đã cứng rắn ép nó đi. Nhưng sau khi nó tiếp xúc với Mặc học, bỗng nhiên vô cùng có hứng thú với Mặc học và Pháp học, cả ngày viết luận văn biện luận với Nho báo, gặp đại hội biện luận ở Tướng Quốc tự, mấy ngày nó đều không trở về nhà.

Đó chính là lão cáo già. Lão bảo vệ thân phận Nho sinh, lùi về tuyến hai, nhưng lại đẩy con trai mình tới học phái khác. Chuyện của học viện không liên quan gì tới ta. Lão phu ta, ta đang ở tuổi dưỡng lão, các ngươi đấu với các ngươi, điều này dù là hai bên thắng, lão đều có thể chỉ lo thân mình.

Mẹ kiếp! Mê mẩn như vậy, Lý Kỳ cười nói:

- Khó trách vừa mới thấy Nhị gia vội vàng ra ngoài như vậy.

Thái Kinh khẽ thở dài, nói:

- Kỳ thực như vậy cũng tốt, trong mấy người con trai của ta, chỉ có Thao Nhi là giống ta nhất. Nhưng nó chỉ là về phương diện chữ nghĩa là khá giống ta, nếu nói về quan vị, nó còn kém quá xa. Nếu nó không phải được sinh ra ở Thái gia, trong triều rất khó có chỗ dứng. Nó chính là quá bá đạo, rất dễ đắc tội với người ta. Về phương diện này Du Nhi mạnh hơn nó, chỉ là Du Nhi không học vấn không nghề nghiệp, thích đầu cơ trục lợi, cũng không phải chính đạo.

Thật sự là con không bằng cha. Lý Kỳ khẽ gật đầu, tỏ ý tán đồng, nhưng chuyện này hắn cũng không dễ bình luận, cười nói:

- Thật sự đa tạ thái tư dốc túi tương trợ.

Thái Kinh khoát tay nói:

- Ngươi không cần phải cám ơn ta. Ta đây cũng không phải vì ngươi mà giúp ngươi, mà là giúp Thái sư học viện. Nếu lão phu cũng đề xướng Nho học, chắc chắn là không thắng được Thái học viện, muốn Thái sư học viện xuất sắc. Nho học của ta không thắng được ngươi, ta cũng muốn dùng học phái khác để thắng ngươi. Hơn nữa Thái sư học viện của ta cũng có thể đặt được sự ủng hộ của không ít học phái. Ta làm như vậy cũng không có sự khác biệt gì với ước nghiệm ban đầu và Tần Cối.

Lý Kỳ cười nói:

- Ước nguyện là cái gì không quan trọng, chỉ là mục đích và lợi ích phải thống nhất mà làm. Điều này còn phải kiên cố hơn bất kỳ giao tình nào.