Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1791-2




Ngươi vừa không chịu giúp ta, lại nói đó là nguyên nhân mà ngươi đến đây, vậy rốt cuộc ý ngươi là gì? Gia Luật Đại Thạch có chút hồ đồ, liền hỏi: - Xin thứ cho ta ngu dốt, không biết lời này của Xu Mật Sứ có ý gì?

Lý Kỳ khẽ mỉn cười, nói: - Ý của ta rất là đơn giản, chính là ngươi nên buông bỏ hiện tại, suy nghĩ cho tương lai.

- Buông bỏ hiện tại?

Da Luật Đại Thạch tuy rằng không hiểu được hàm ý, nhưng trong lòng dấy lên dự cảm không lành, rốt cuộc việc từ bỏ đối với bất kì người nào mà nói, đều là một việc vô cùng đau khổ.

Lý Kỳ cười nói: - Chính là đem thành Sơ Lặc giao cho ta.

- Cái gì?

Da Luật Đại Thạch bỗng nhiên đứng dậy, hốt hoảng nhìn Lý Kỳ.

Da Luật Cốt Dục cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc, nàng cũng không ngờ rằng Lý Kỳ sẽ mở mồm đòi thành Sơ Lặc.

Không còn nghi ngờ gì nữa đây chính là đục nước béo cò, bức ép Da Luật Đại Thạch mà!

Việc này khiến Da Luật Đại Thạch cực kỳ phẫn nộ, thầm nghĩ, há lại có lý này. Ngươi không đến giúp ta thì thôi đi, lại còn giậu đổ bìm leo, hừ, ngươi nghĩ hay quá đấy! Muốn ta đem thành Sơ Lặc dâng không cho ngươi sao, nằm mơ đi, ông đây thà rằng chết trận, cũng quyết không để ngươi đạt được mục đích, tự mình đến đoạt đi.

- Ngươi đừng vội kích động, hãy nghe ta nói hết đã.

Lý Kỳ giơ tay lên nói: - Ngươi không phải là người ngoài mà là thê đệ của ta, bất luận thế nào, ta cũng sẽ không hại ngươi, đây chỉ là một cuộc giao dịch có lợi cho đôi bên.

Đây còn không phải là gài bẫy ta sao?Ngươi đây không quen không lừa mà. Da Luật Đại Thạch giận quá hóa cười, ngồi xuống, vẻ mặt đầy khinh thường nói: - Xin được nghe cao kiến.

Giọng điệu nghe như không còn cung kính như vừa rồi.

Lý Kỳ tuyệt không để ý, đặt ly trà phía trước mặt nói: - Không sai, thành Sơ Lặc này là vùng đất chiếm lược, là vùng kinh tế trọng yếu, là một miếng thịt béo bở, có giá trị rất lớn, nhưng cũng vì lẽ đó mà ai cũng đều muốn có được miếng thịt béo bở này. Da Luật vương tử, chỉ dựa vào thực lực hiện tại của ngươi, ngươi cho rằng ngươi có thể trấn giữ ở đây được lâu sao?

Không nói chi xa xôi, sự tồn tại của ngươi trên thế gian này khiến cho nước Kim trên dưới phập phồng lo sợ, càng huống chi ngươi còn chiếm giữ được cửa ải quan trọng như vậy, cứ cho là Hoàn Nhan Tông Vọng nhất thời không thể chiếm được nơi này hắn cũng sẽ khiến ngươi hao tổn, kiềm hãm sự phát triển của ngươi, nếu cứ kéo dài như vậy, ngươi nhất định sẽ thất bại, bởi vì xung quanh ngươi đều là kẻ thù, ngươi căn bản không có chỗ sinh tồn, ngươi sẽ bị kẻ thù từ từ chèn ép, đến khi ngươi không còn đường thở, ta biết mục đích chiếm cứ nơi này của ngươi. Nhưng ngươi sắp đặt như vậy rốt cuộc là đúng hay là sai còn phải xem bước tiếp theo ngươi làm như thế nào.

Da Luật Đại Thạch nói: - Điều đó cũng không hẳn là đúng.

Lý Kỳ cười nói: - Ta biết điều ngươi nói, nếu như được Đại Tống ta giúp đỡ, hoặc có thể thay đổi tất cả những việc này, nhưng đây chỉ là giả thuyết, Đại Tống ta đối mặt với quân Kim, nhưng không nắm chắc phần thắng, hơn nữa từ phương diện lực lượng quân sự mà nói ta vẫn còn kém quân Kim một bậc, mà nội tình bên trong triều đình Đông Khách Lạt Hãn thì xa lạ đối với ngươi, hơn nữa thành Sơ Lặc này vẫn là địa bàn của bọn chúng, có thể cho rằng bọn chúng đã chiếm được thiên thời địa lợi nhân hòa, cho dù là 2 chọi 2, thắng lợi của chúng ta cũng chỉ có 3 phần, ngươi muốn Đại Tống ta phá bỏ hiệp ước liên minh để đánh một trận chỉ nắm chắc 3 phần thắng, nếu là ngươi, ngươi sẽ đồng ý sao?

Da Luật Đại Thạch trầm mặc.

Lý Kỳ lại nói: - Hiện tại trên tay chúng ta đang nắm giữ một con bài không tốt, nhưng chỉ cần ngươi chịu nhượng bộ một bước nhỏ, chúng ta có thể được như ý nguyện, đánh một ván bài hay.

Nỗi tức giận trên mặt Da Luật Đại Thạch dần dần tan biến, nói: - Chính là đem thành Sơ Lặc giao cho các ngươi sao?

- Đúng vậy.

Lý Kỳ gật gật đầu nói: - Ngươi ở thành Sơ Lặc này không có bất kỳ tiền đồ nào, bởi vì chỉ dựa vào thực lực hiện tại của ngươi lúc này, vốn không thể kiểm soát hoàn toàn được thành Sơ Lặc, ngươi ngoài việc có thể lợi dụng thế lực ở các nơi để kiềm chế lẫn nhau, trên tay ngươi còn nước cờ khác để đi sao, nhưng mà mặt phía sau của thành Sơ Lặc lại là một khoảng đất rộng mênh mông.

- Ý ngươi nói là Tây Vực sao?

- Đúng vậy. Lý Kỳ cười nói: - Tây Vực là một vùng đất vô cùng rộng lớn có khả năng vô hạn, nếu như ngươi có được sự giúp đỡ của chúng ta, ngươi ở Tây Vực nhất định có triển vọng rất lớn, đối với việc này ta tràn đầy niềm tin tưởng.

Không thể không nói, những lời của Lý Kỳ luôn tràn đầy tính kích thích, khiến người khác không thể không làm theo.

Da Luật Đại Thạch hỏi: - Nhưng ngươi nói ngươi sẽ không giúp ta mà?

- Ta chưa hề nói như vậy, ta chỉ nói là ta sẽ không phá bỏ hiệp ước liên minh giữa Kim-Tống. Lý Kỳ lắc lắc đầu lại nói: - Hiện giờ ngươi đang ở thành Sơ Lặc, nước Kim đang ở phía trước dòm ngó, ta đương nhiên sẽ không lộ liễu ra mặt giúp đỡ ngươi, nhưng một khi chúng ta đã chiếm được thành Sơ Lặc rồi, hơn nữa ngươi lại ở phía sau chúng ta, vậy thì tình hình sẽ hoàn toàn khác đi, nước Kim vốn không thể nào phát giác.

Đây chỉ là thứ nhất, thứ hai, một khi chúng ta đã chiếm được thành Sơ Lặc, vậy thì có thể chặn đứng được đường truy kích ngươi của quân Kim, ngươi sau này sẽ không còn phải lo lắng muộn phiền, có thể dốc sức phát triển thế lực của mình.

Thứ ba, đợi cho đến lúc thế lực của ngươi phát triển đủ mạnh, chúng ta có thể để ngươi gia nhập, đến lúc đó có thù báo thù, có hận rửa hận, ngươi nghĩ thử xem, ngươi ở thành Sơ Lặc này đã phát triển mười năm trời, ngươi có thể lớn mạnh được bao nhiêu, ngươi vốn không thể đối chọi với nước Kim, ngươi chỉ có thể chiêu mộ người ở khắp nơi, có câu rằng cầu người không bằng tự cầu mình, chẳng ai có nghĩa vụ giúp ngươi báo thù cả. Ngươi cuối cùng cũng phải dựa vào chính mình, so với việc ngươi thấp giọng cầu xin ta thì không bằng tự mình ra ngoài xông pha một lần.

Có một điều ngươi có thể yên tâm, sự trợ giúp của chúng ta tuyệt đối vượt qua dự tính của ngươi, bởi vì chúng ta cũng vẫn còn nhiều vướng mắc về lợi ích ở Tây Vực. Ngươi đồng thời có thể mở rộng, đối với chúng ta mà nói cũng là một chuyện tốt, chúng ta chẳng có lý do gì để không giúp đỡ ngươi, không tới năm năm, ngươi có thể huy hoàng như xưa.

Những lời này khiến Da Luật Đại Thạch vô cùng xúc động, một việc mà gã vẫn chưa nghĩ đến, gã trước đây mấu chốt chỉ là muốn lợi dụng thành Sơ Lặc khơi mào cuộc chiến giữa Tống-Kim, gã chỉ cần ngồi ngư ông đắc lợi, nhưng đáng tiếc là Hoàn Nhan Tông Vọng và Lý Kỳ đều không mắc bẫy, đều đã ở phía sau giở trò, ai cũng không muốn cùng đối phương phát động chiến tranh.

Nhưng gã lại không ngờ được rằng phải đem thành Sơ Lặc ra đánh đổi, khiến chúng tranh giành lẫn nhau, còn mình lui về tuyến sau, phát triển thế lực của chính mình.

Nếu như Đại Tống thật sự có thể đưa ra sự trợ giúp cho gã, hơn nữa giúp ngăn chặn quân Kim đuổi giết gã, chỉ là một thành Sơ Lặc nhỏ bé, chẳng đáng là gì. Giống như những gì Lý Kỳ nói, một vùng đất rộng lớn như Tây Vực, tùy ý gã đòi lấy, hơn nữa Lý Kỳ nói quả không sai, cầu người không bằng cầu mình, trên thế gian này chẳng có ai là kẻ ngốc cả, chỉ có Gia Luật Đại Thạch ngươi là thông minh.

Nếu quả thật như vậy, Da Luật Đại Thạch đáng lẽ nên vui vẻ nhận lời.

Vấn đề là ở chỗ Lý Kỳ có đáng tin cậy hay không.

Da Luật Đại Thạch vẫn rất bảo thủ mà nói rằng: - Nhưng trước đó ngươi đã nói ngươi sẽ không hủy bỏ hiệp ước liên minh giữa Tống-Kim, nếu như ta đem thành Sơ Lặc dâng cho ngươi, vậy thì ngươi há chẳng phải đã phá bỏ hiệp ước liên minh giữa Tống-Kim hay sao, Hoàn Nhan Tông Vọng thấy ngươi thả ta đi, thì sao có thể chịu từ bỏ ý đồ chứ?

Lý Kỳ bất giác cười lớn nói: - Chỉ sợ đây chỉ là một vấn đề đơn giản nhất của ngày hôm nay, đem quân ra diễn một màn kịch, chẳng phải mọi sự đều thuận lợi rồi sao.