Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1792




Đối với lần đàm phán này, Lý Kỳ áp dụng chính sách phong bế, không để cho đám người Ngô Giới tham dự vào.

Nhưng Ngô Giới bọn họ từ đầu đến cuối vẫn không tin, dựa vào Lý Kỳ há miệng liền có thể lấy được Sơ Lặc, tướng lĩnh liên can đứng ở một bên mà sốt ruột không chịu nổi, vừa không tin Lý Kỳ lấy được Sơ Lặc, lại vừa hy vọng Lý Kỳ có thể lấy được Sơ Lặc.

Thế này thực là rất rối rắm a!

Quá trình đàm phán dài dòng đối với bọn họ mà nói, đồng dạng cũng là dày vò.

- Xu Mật Sứ đến rồi, Xu Mật Sứ đến rồi.

Cũng không biết là ai ồn ào một tiếng, mọi người nhất tề đưa mắt nhìn lại, nương theo một chút ánh sang từ trên thuyền truyền tới, mơ hồ nhìn thấy một đạo nhân ảnh đã đi tới.

Không phải Lý Kỳ thì là ai.

- Xu Mật Sứ, Xu Mật Sứ.

Ngô Giới dẫn các tướng sĩ vội vàng tiếp đón.

- Xu Mật Sứ, các ngươi đàm phán như thế nào rồi?

Ngô Giới khẩn cấp dò hỏi.

Lý Kỳ không hài lòng nhìn bon họ, nói: - Hóa ra là các ngươi cũng không tin ta à!

- Mạt tướng không dám.

Tướng sĩ liên can ngượng ngùng cúi đầu càng ngày càng thấp.

Lý Kỳ hừ một tiếng, nói: - Ta đến chính là xử lý vấn đề này, nếu vấn đề này cũng xử lý không được, ta tới đây làm gì?

Ngô Giới mừng rỡ, nói: - Ý tứ của Xu Mật Sứ là?

Lý Kỳ nói: - Gã không có lý do cự tuyệt ta.

Lời này vừa nói ra, tướng sĩ liên can đều vui mừng nhướng mày, nhưng hơn nữa là khâm phục, những ngày này, không cần nói đến bọn họ, thế lực khắp nơi vì Sơ Lặc này đều đã tổn thương hết cả cân não, nhưng lại không có cách nào khác, Lý Kỳ vừa đến, nháy mắt đem Sơ Lặc bỏ vào trong túi, thế này thật sự là rất không thể tin nổi.

Các tướng sĩ đối với Lý Kỳ là vui lòng phục tùng.

Dân gian truyền lưu một câu nói không sai a, mặc cho ngươi có thiên quân vạn mã, cũng đánh không lại cái miệng của Kim Đao Trù Vương.

Mã Kiều đột nhiên nói:

- A? Hình như không nhìn thấy Da Luật nương tử.

Lý Kỳ ồ một tiếng, nói: - Tỷ đệ bọn họ còn có chuyện muốn nói, chúng ta đợi ở đây chút đi. Ồ, Ngô Giới. Ta bảo ngươi tìm người, tìm đến đâu rồi?

Ngô Giới vội hỏi: - Đã có chút manh mối.

Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Nhanh như vậy?

Ngô Giới nói: - Nơi này vốn chính là địa phương bọn họ từng sống.

Lý Kỳ ha hả nói: - Vậy cũng phải, ha ha.

...

Trong thuyền.

- Thì ra là thế.

Sau khi Da Luật Đại Thạch nghe xong Da Luật Cốt Dục kể rõ tình huống lúc trước nàng và Lý Kỳ gặp nhau, nhẹ nhàng gật đầu, nói: - Nhị tỷ, xem ra tỷ và Xu Mật Sứ cũng được xưng tụng là ông trời tác hợp cho a.

Da Luật Cốt Dục ừ một tiếng, nói: - Nếu không có phu quân, chỉ sợ ta ---.

Nói tới đây, nàng không nói tiếp được nữa.

- Người ngoài đồn đại Xu Mật Sứ là người giảo hoạt nhất trên đời, thật không ngờ hắn vẫn là môt người đa tình. Da Luật Đại Thạch nói xong đột nhiên nói: - Nhị tỷ. Nếu Xu Mật Sứ yêu tỷ như vậy ---.

Không đợi gã nói cho hết lời, Da Luật Cốt Dục nói: - Đại Thạch, ta tới đây chỉ là vì gặp đệ một chút, thân nhân gặp nhau, còn chuyện giữa các ngươi, ta thật sự không muốn tham dự vào.

Nói tới đây, nàng dừng một chút, lại nói: - Kỳ thật ta làm sao không muốn báo thù rửa hận cho những người thân đã chết đi, nhưng đệ hiểu quá ít về phu quân. Hắn tuy rằng yêu quý chúng ta, nhưng hắn sẽ không mọi chuyện đều nghe chúng ta, đặc biệt là chuyện quốc gia đại sự, nếu ta cầu xin hắn, sẽ chỉ làm hắn bất hòa đối với ta, cho nên đành phải dựa vào chính đệ.

- Rất xin lỗi, là đệ nói lỡ rồi.

Da Luật Đại Thạch ngượng ngùng gật đầu, gã cũng cảm giác mình có chút suy nghĩ theo lối mòn. Chuyện lớn như vậy, Lý Kỳ sao có thể vì một lời muốn cầu xin của Da Luật Cốt Dục, cái này căn bản là vọng tưởng. Lại hỏi: - Vậy Nhị tỷ cảm thấy ta có thể tín nhiệm Xu Mật Sứ hay không?

Da Luật Cốt Dục cười khổ nói:

- Ta đối với phu quân là tin tưởng không nghi ngờ, nhưng phương diện này đều là tư tình, mà đệ là hy vọng duy nhất của Da Luật thị chúng ta, đệ không nên lấy vấn đề này ra hỏi ta, như vậy sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của đệ, Đại Thạch, đệ hiện tại đã thành thục, đệ hẳn nên tin tưởng mình, trên đời này đệ cũng chỉ có thể dựa vào chính mình, đệ hẳn nên tin tưởng phán đoán của chính mình, mà không phải là hỏi ta.

Ngụ ý chính là, hắn là phu quân ta, ta đương nhiên tin tưởng hắn, nhưng là về ngươi mà nói, ngươi phải đứng ở góc độ của mình đi phán đoán, nếu ngươi tham khảo ý kiến của ta, như vậy là hoàn toàn sai lầm.

Da Luật Đại Thạch gật đầu nói: - Đúng vậy a, Xu Mật Sứ nói rất đúng, cầu người không bằng cầu mình, nhớ ngày đó tổ tiên cũng là dựa vào sức một mình, thành lập ta đế quốc Đại Liêu, ta cũng muốn một tay một cước thu thập lại núi sông cũ, đúc lại Đại Liêu huy hoàng của ta. Gã càng nói, lại càng hào khí vạn trượng.

Da Luật Cốt Dục vui mừng cười nói: - Đệ có thể nghĩ như vậy, là tốt nhất rồi.

Da Luật Đại Thạch ngẩng đầu nhìn Da Luật Cốt Dục nói: - Nhị tỷ, hôm nay gặp nhau, cũng chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại, hy vọng tới ngày chúng ta có thể ở quốc thổ Đại Liêu ta mà đoàn tụ, sẽ ôn lại tình cảm tỷ đệ.

Da Luật Cốt Dục vừa nghe, liền hiểu được lựa chọn của Da Luật Đại Thạch, cười nói: - Nếu quả thật có ngày đó, cho dù ta ở phía xa hơn ngàn dặm, ta cũng sẽ thay đệ cảm thấy kiêu ngạo, Đại Thạch, đệ còn trẻ, đệ cần chính là kiên nhẫn, khôi phục Đại Liêu không phải một ngày là có thể thành công, đệ nhất định phải học được nhẫn nại, nhớ ngày đó Việt Vương Câu Tiễn nằm gai nếm mật, mất hơn mười năm mới đánh bại Ngô Vương Phù Sai.

Trong đám con gái của Thiên Tộ Đế Da Luật Diên Hi, Da Luật Đại Thạch duy chỉ có kính nể Da Luật Cốt Dục, mà ở đối mặt khi quân Kim tiến công, Da Luật Cốt Dục tuy rằng thân là nữ tử, nhưng nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, lại không có nửa điểm ý sợ hãi, đảm lượng này còn hơn nam tử, không may, gặp phải cha đẻ dối trá, ở thời điểm nguy hiển nhất, không ngờ lại vứt bỏ nàng mà đi, làm cho nàng binh bại ở Yến Sơn Phủ, bị Hoàn Nhan Tông Vọng bắt sống.

Nhưng nói trở lại, nếu không có như thế, thì làm sao nàng có thể gặp được Lý Kỳ, thế giới này chính là kỳ diệu như vậy.

Da Luật Đại Thạch đối với đề nghị của Đường tỷ, khiêm tốn tiếp nhận, gật đầu nói: - Nhị tỷ nói rất đúng, lúc này đây ta hơi có chút nóng ngảy rồi, thiếu chút nữa đem chính mình đặt vào chỗ vạn kiếp bất phục, tuy nhiên Nhị tỷ yên tâm, ta tuyệt sẽ không tái phạm sai lầm đồng dạng.

Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt của gã là sự kiên định chưa từng có, trên mặt lóng lánh hào quang tự tin.

Da Luật Cốt Dục chỉ cười gật gật đầu, nàng từ trước đến nay ít nói, nhưng một nụ cười thân thiết thế này, lại khiến Da Luật Đại Thạch cảm thấy vô cùng ấm áp, gã thật giống như một con sói hoang bị thương, chỉ có ở trước mặt thân nhân, gã mới có thể cúi đầu xuống liếm miệng vết thương của mình.

...

...

Tuy rằng trong lòng Da Luật Đại Thạch đã có quyết định, nhưng việc này gã nhất định phải còn phải trở về thương lượng lại cùng cùng bộ hạ, kỳ thật thương lượng đến thương lượng đi, bọn họ dường như cũng không có thêm đường nào có thể đi rồi.

Lý Kỳ đã tỏ vẻ rõ ràng rằng sẽ không vì gã mà ruồng bỏ minh ước với Kim quốc, như vậy bọn họ cũng chỉ còn lại có hai con đường, một là cùng quân Kim có được chỗ dựa là vương triều Đông Khách Lạt Hãn quyết một trận tử chiến, nhưng là bọn họ cũng đều biết, đây là một đường chết, bọn họ không hề phần thắng đáng nói.

Một cái khác chính là tiếp thu đề nghị của Lý Kỳ, buông tha cho Sơ Lặc, tiến quân Tây Vực, chấn hưng cờ trống, ngày sau tái chiến.

Nếu có đường lui, người nào mà chẳng không muốn chết, đây là nhất định.

Hơn nữa có thể thua, bọn họ cũng sớm đã toàn bộ thua sạch sẽ, chỉ còn lại cái mạng này nữa thôi. Có thể giữ được tính mạng thì chính là thắng lợi.

Hơn nữa bởi vì thời gian cấp bách, Da Luật Đại Thạch không có dư thừa thời gian để suy xét, sang ngày thứ hai liền gửi thư, tỏ vẻ đã đáp ứng điều kiện của Lý Kỳ.

Lý Kỳ lập tức khiến Ngô Giới đi theo Da Luật Đại Thạch hội đàm, an bài một hồi diễn tập quân sự.

Hai người bọn họ đều là thiên tài quân sự, loại diễn tập quân sự này đối với bọn họ mà nói, có chút như dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, rất nhanh liền sắp xếp xong xuôi.

Bước đầu tiên, chính là Da Luật Đại Thạch xúc động hoang mang. Muốn từ Đại Tống bên này phá vây, xuất binh đánh lén. Quân Tống bị đánh trở tay không kịp, đã đánh mất một đống binh khí, lương thực cho Da Luật Đại Thạch.

Bước thứ hai, chính là quân Tống dưới sự giận dữ phản công lại. Đánh bại Da Luật Đại Thạch, mạnh mẽ, cứng rắn vượt qua sông Tháp Mộc Lý.

Bước thứ ba, chính là Da Luật Đại Thạch bởi vì bại trận, cuối cùng lựa chọn bại lui về Tây Vực. Mà quân Tống liền thuận thế thu lấy thành Sơ Lặc.

Nội dung vở kịch sắp xếp xong xuôi, trò hay liền diễn ra.

- Giết a!

- Giết a!

- Địch nhân đến đánh lén, chạy mau a!

...

- Mẹ kiếp! Bọn nhóc này. Chạy thật đúng là nhanh nha, đặc biệt tiểu tử Trương Hiến kia, bình thường khi xông pha chiến đấu, là y vọt tới phía trước nhất, ta còn coi y là một viên mãnh tướng cơ, hóa ra thời điểm chạy trốn cũng là đệ nhất danh a, xem ra ta phải lần nữa đánh giá lại thật kỹ về y.

Ở trên một ngọn núi cao, Lý Kỳ cầm trong tay thiên lý nhãn, xem vở tuồng phía dưới, vui tươi hớn hở cười không ngừng.

Một bên Da Luật Cốt Dục nói: - Làm tướng soái, đầu tiên chính là phải học được chạy trốn, như thế mới có thể liên tục phát triển, đây không phải huynh nói sao?

Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: - Lời này lén nói là được rồi, cũng không nên nói ngay trước mặt người ngoài, để tránh tổn thương sĩ khí. Nói xong hắn lại nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy quân đội của Da Luật Đại Thạch đuổi đi theo, lại nói: - Không tệ, không tệ, thê đệ (em vợ) ta đây vẫn có chút bản lĩnh, những binh lính này mỗi người đều là diễn kịch, một chút cũng không giống như là binh lính, trái ngược lại giống như một đám diễn viên.

Lời này nghe vào trong tai Da Luật Cốt Dục, chỉ cảm thấy chói tai, một tay túm lấy thiên lý nhãn, nói: - Bọn họ đều là đàn ông tốt của Khiết Đan ta, không cho phép huynh nói bọn họ như vậy.

Lý Kỳ nói: - Ta đây là đang khen bọn họ đó!

Da Luật Cốt Dục hừ một tiếng, cầm lấy thiên lý nhãn nhìn lại, nàng đã rất lâu không nhìn thấy cảnh tượng nam nhi Khiết Đan ở trên lưng ngựa phóng như bay rồi.

Lý Kỳ ngược lại cũng không cùng nàng tranh giành nữa, gãi đầu, một bộ dáng trứng vỡ.

Mã Kiều đột nhiên nói: - Xu Mật Sứ, ta từ trên người ngươi xem như hiểu được một câu nói.

Lý Kỳ hiếu kỳ nói: - Nói cái gì?

- Coi chiến tranh như trò đùa.

- Ách.....

Trên trán Lý Kỳ nhất thời toát ra ba vạch đen, nói: - Ngươi thì biết cái gì, Chu U Vương đốt khói lửa gạt chư hầu mới là coi chiến tranh như trò đùa, ta đây là quân diễn thần thánh, hiểu chưa?

Mã Kiều khinh thường nói: - Nếu như thế, Chu U Vương kia đốt khói lửa gạt chư hầu, nói không chừng cũng là đang rèn luyện năng lực tập hợp của đoàn người.

Lý Kỳ trợn trắng hai mắt, nói: - Ngươi khoan hãy nói, thực có khả năng này đó, nói không chừng chúng ta đều hiểu lầm Chu U Vương rồi!

Lần quân diễn này thành công chưa từng có, trong vòng 3 ngày liền hoàn thành, Da Luật Đại Thạch cuối cùng mang theo bốn vạn thân quân của mình cùng với quân bị vật tư giành được từ chỗ quân Tống bắt đầu con đường tây chinh của bọn họ.

Mà quân Tống, tuy rằng động tĩnh huyên náo rất lớn, nhưng tổn thương gần như là không, chỉ có mấy người ngu xuẩn thời điểm đang chạy trốn bị trượt chân, đối với chuyện này Lý Kỳ rất là khó chịu, đã nói rằng không tổn thương nhập trú Sơ Lặc thành, đây không phải là làm nhục uy danh của hắn sao.

Nhưng là từ góc độ diễn trò mà nhìn, như thế lại hợp tình hợp lý đấy, Lý Kỳ cũng vốn không có trách cứ bọn họ, nghênh ngang thẳng tiến Sơ Lặc thành.

Ngô Giới bọn họ làm sao mà nghĩ đến, Lý Kỳ đến đây không quá nửa tháng, liền thuận lợi đoạt được Sơ Lặc thành, điều này thực làm cho người ta dở khóc dở cười a!

Gió to nổi lên, mây vần vũ.

Lý Kỳ đi lên đầu thành nhìn ra tây bắc phía xa xa:

- Hiện tại nan đề dường như lại đổ cho Hoàn Nhan Tông Vọng, thật muốn biết vẻ mặt lúc này của gã là gì, oa ha ha, thật sự là chờ mong lúc này được gặp mặt gã a!