Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1824-2




Nhưng ở đó không có ai, nhớ tới Doãn Thị cũng đi giúp rồi, một mình hắn ngồi cũng nhàm chán, bỗng nhớ ra, Thập Nương làm việc trở một ngày trở về, chắc chắn là rất mệt, điều này có lẽ là lúc đầu bếp chúng ta thể lấy lòng được giai nhân tốt nhất đấy. Ây da, làm quan đã lâu rồi, ngay cả mấy cương lĩnh lớn của đầu bếp cũng quên hết rồi.

Do đó hắn liền đặt hạt cà phê xuống, vội đi tới thủy tạ, tới một con phố ở bên cạnh cách bệnh viện Thái sư.

Con phố này vốn cũng chính là một ngõ nhỏ, rất ít người qua lại. Dù sao ở đây đã từng là phủ đệ của hữu tướng, trang nghiêm túc mục. Ban đầu khi Lý Kỳ trèo tường thật ra cũng đã tới một lẩn rồi, nhưng do vì sau khi bệnh viện Thái sư khai trương, ở đây lập tức biến thành cái chợ rau, hơn nữa còn làm ăn rất tốt. Bởi vì người qua lại nhiều, có một số người khám bệnh xong liền mua chút rau trở về. Đó chính là điều thú vị của kinh tế. Nhiều khi mở thêm một con đường, hoặc mở một cửa hàng đều thay đổi rất nhiều thứ xung quanh.

Lý Kỳ dạo một vòng quanh chợ rau, mua được một con cá chép, một con gà ác và một số nguyên liệu, rau cải Doãn Thị đã làm một mảnh đất ở phía sau, trồng rất nhiều rau cải.

Trở về thủy tạ, Lý Kỳ thấy thời gian cũng đã không còn sớm nữa, do đó liền đi vào nhà bếp làm.

Cá thì cá chua ngọt, dùng khai vị nhắm rượu, gà thì làm món canh gà táo đỏ, dùng để bồi bổ sức khỏe cho Thập Nương. Dù sao công việc nghiên cứu này không hề nhẹ nhàng gì, ngoài ra còn có mấy món ngon nữa.

Món ăn cũng đã làm xong, trời cũng đã tối rồi, nhưng mãi không thấy bóng dáng của đám người Thập Nương đâu.

Cũng biết là đám phần tử cuồng nhiên này nghiên cứu quên ăn, Lý Kỳ chờ mãi chờ mãi cũng sắp ngủ rồi, bỗng nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện, hai mắt liền trợn trừng lên, bước nhanh ra ngoài, chỉ thấy ba người đi tới.

- Thập Nương.

Lý Kỳ kích động gọi một tiếng.

Người tới chính là Lưu Vân Hi, vợ chồng Quái Cửu Lang.

- Phu. Phu quân?

Lưu Vân Hi dường như có chút không tin vào tai mình, nàng thế nào cũng không ngờ Lý Kỳ bỗng nhiên xuất hiện ở đây. Nhưng, khi nàng thấy rõ người đó đứng ở trước cửa, không khỏi vui mừng tới phát khóc, hai tay vén váy, bước nhanh như chạy tới.

Hai người ôm trầm lấy nhau ở trước cửa.

Ôm một hồi, hai tay Lý Kỳ ôm chặt lấy khuôn mặt Lưu Vân Hi, nhìn chằm chằm nói: - Thập Nương, muội gầy quá.

Hai mắt Lưu Vân Hi sáng lên nhìn Lý Kỳ, đưa tay lên khẽ vuốt mặt Lý Kỳ, mỉm cười, nước mắt tuôn trào, nói: - Phu quân.

Tình cảm sâu nặng, ôm nhau cũng không thể hiện hết được.

Lý Kỳ từ từ cúi đầu xuống, Lưu Vân Hi cũng khép đôi mắt vui mừng của mình lại, chờ đợi nụ hôn này đã lâu.

- Khụ khụ khụ!

Thấy môi hai người sắp dính chặt vào nhau, nhưng cơn họ đã cắt ngang họ.

Khốn kiếp! Lý Kỳ ngẩng đầu lên nói: - Ta nói này Quái huynh, ngươi có thể quay người đi chỗ khác mà!

Con người này thật đúng là không biết xấu hổ! Ta đã đủ khách khí rồi, ngươi còn trách ta không quay người đi sao? Quái Cửu Lang tức giận nói:

- Không thấy vợ chồng chúng ta đang ở đây sao? Ngươi lại không có bệnh nan y, hà tất phải nóng lòng nhất thời chứ?

- Bệnh nan y gì, phì phì xin lỗi, Thập Nương, ta xoa bóp giúp muội.

Lưu Vân Hi tùy ý lấy tay xoa xoa, thẹn thùng lườm Lý Kỳ một cái, nhẹ nhàng kéo hắn xuống, để hắn đừng có tranh cãi với Quái Cửu Lang nữa, lại quay người nói với vợ chồng Quái Cửu Lang: - Sư phụ, sư nương, thật sự xin lỗi.

Doãn Thị liền bật cười ha hả nói: - Không sao, không sao.

Lý Kỳ trừng mắt lườm Quái Cửu Lang một cái, lẩm bẩm:

- Tình cảm của người trẻ ngươi biết gì chứ? Nói xong, lại quay sang nói với Doãn Thị: - Tẩu tử, ta đã chuẩn bị cơm rồi, mau vào ăn thôi.

Doãn Thị khách khí nói: - Ngươi tới đây, sao còn phải để ngươi nấu ăn chứ, thật là thất lễ rồi.

Quái Cửu Lang hừ một tiếng nói: - Hắn là làm cho Thập Nương ăn, chúng ta chỉ là thuận tiện mà thôi.

Lý Kỳ nói: - Ta là làm cho một người phụ nữ và ta ăn, người bên cạnh có bản lĩnh thì đừng ăn.

- Bản lĩnh đói bụng này, lão phu thực sự là không có.

Nói xong, Quái Cửu Lang liền bước nhanh vào trong.

Quá là vô sỉ, Lý Kỳ lẩm bẩm vài câu, lại nắm tay Lưu Vân Hi đi vào.

- Tẩu tử, Thập Nương, các người ngồi xuống trước đi, uống chén canh gà này trước đi, ta đi hâm nóng các món khác.

Vào trong phòng, Lý Kỳ liền bận rộn hẳn lên, bởi vì canh gà vẫn đang đun nhỏ lửa, vì vậy hắn đã múc cho Doãn Thị và Lưu Vân Hi một bát canh gà nóng hổi, tiện tay còn múc cho Quái Cửu Lang một bát, hừ một tiếng nói: - Có độc đấy.

Quái Cửu Lang cười ha hả nói: - Lão phu còn sợ độc sao? Nói xong liền bắt đầu ăn, ngoài miệng vẫn nói: - Thịt gà tươi ngon lại không ngấy, canh gà thơm mát lại không dầu không ngấy, ngon, ngon. Món canh này làm quả thực là rất ngon, uống vào đã thấy ấm bụng rồi.

Lão già đáng chết, thật không biết xấu hổ, Lý Kỳ lầm bẩm, lại quay vào trong bếp, hâm nóng đồ ăn, sau đó bưng ra.

Lý Kỳ vừa bước tới cửa, Doãn Thị liền tán dương: - Chưa thấy đồ ăn, đã ngửi thấy mùi thơm rồi, không hổ là Kim Đao Trù Vương.

- Tẩu tử quá khen rồi.

Lý Kỳ đặt mấy món ăn lên bàn.

Món cá chép kia ở giữa dưới ánh sáng của ngọn nến, đó là màu vàng óng ánh!

Cá chép Biện Lương phần lớn đều là từ Hoàng Hà tới, thịt cá béo ngon, nhưng thấy con cá lớn nằm trong chiếc đĩa dài, vẩy vàng đuôi đỏ, nước chảy từ trên người xuống, hiện rõ màu đỏ thẫm, phía trên con cá còn có đường vân giống như khắc lên vậy. Từ màu sắc, hương vị cho thấy, tuyệt đối là không hề có kẽ hở.

Về phân hương vị thì thế nào, điều đó còn phải nếm xem đã.

- Cá chép Hoàng Hà, xưa nay chính là điều lão phu thích nhất, lớn nhỏ lão phu đều đã ăn không ít rồi, chính là không biết cá chép Hoàng Hà của Kim Đao Trù Vương chế biết có gì khác biệt.

Quái Cửu Lang vừa nhìn thấy hình dáng của con cá chép này, liền biết là các chép Hoàng Hà, khẩu vị tăng lên, lão là trưởng bối, đương nhiên là sẽ động đũa trước. Lão liền cầm đĩa lên chọc sâu vào mình cá, khẽ xoay một cái, phía dưới da cá lộ ra một cảnh tuyệt đẹp màu trắng tuyết của thịt cá, hơi nóng bốc lên, hai mắt của con cá tươi ngon đó đều có thể "ăn" ra.

Thật đúng là chút trắng trong vạn hồng.

Từ khoảng khắc cho thịt cá vào miệng, Quái Cửu Lang liền không kìm được mà gật đầu. - Món cá chép Hoàng Hà ngon, hương vị thơm ngọt, trong ngọt có chua, trong chua lại có chút vị mặn, hương vị tươi ngon vô cùng, ngọt, mặn, chua đan xen vào nhau, lại giống như hợp lại một chỗ, mà lại như gần như xa, tuyệt! Quả thực quá tuyệt!