Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1825-1




Người xưa có câu: Không gà thì không thành tiệc, hàng năm phải có "cá".

Mặc dù đồ ăn ít, nhưng một gà một cá đã cấu thành bữa tiệc hoàn chỉnh rồi.

Hơn nữa, đây có lẽ là Kim Đao Trù Vương đích thân nấu ăn, đối với người bình thường mà nói, đó là điều không thể mong muốn hơn.

- Đẹp quá!

Khi Quái Cửu Lang còn trẻ, đi khắp nơi nam bắc, thưởng thức không ít món đặc sản, xem ra cũng là kiểu người có hiểu biết. Nhưng Kim Đao Trù Vương xuất phẩm, tất thuộc loại tinh phẩm, ăn cũng rất thích, lại có thêm chút rượu.

Do vì Lý Kỳ không uống rượu, do đó Lưu Vân Hi và Doãn Thị cũng chỉ có thể uống với Quái Cửu Lang hai chén.

Bốn người ngồi quanh một bàn ăn, ăn cũng rất vui vẻ, hòa thuận.

Lý Kỳ bỗng nhiên lên tiếng hỏi: - Đúng rồi, Thập Nương, pê-ni-xi-lin của mọi người làm thế nào rồi?

Nói tới pê-ni-xi-lin Lưu Vân Hi liền buông đũa xuống, mặt mày hớn hở nói: - Phu quân, huynh có điều không biết, từ khi tới phòng thí nghiệm nghiên cứu pê-ni-xi-lin, tiến triển có thể nói là vô cùng mạnh mẽ. Hiện tại chúng ta đã tiến triển tới bước dùng than phấn hấp thụ pê-ni-xi-lin, sau đó dùng giấm chua và nước sô đa mà phu quân huynh đã chuẩn bị cho chúng ta để tiến hành chiết xuất thêm một bước nữa.

Lý Kỳ nghe mà thấy ngạc nhiên, nói: - Nhanh như vậy, chuyện này đã tới bước chiết xuất cuối cùng rồi.

Quái Cửu Lang bật cười ha hả nói: - Nhanh gì chứ, kỳ thực trước đây chúng ta đã có thể chế ra pê-ni-xi-lin từ trong men thực vật, chỉ là độ thuần không đủ, sau khi cho vào phòng thí nghiệm, thay đổi một chút là có thể ổn định nhiệt độ trong hòm, nuôi dưỡng ra pê-ni-xi-lin, sau đó lại chiết xuất. Ngươi đã đưa ra rất nhiều ý kiến vô cùng quan trọng, như loại bỏ dầu cải, dùng giấm để chiết xuất, dùng sô đa để chiết xuất. Nhưng, lão phu rất hiếu kỳ, vì sao ngươi lại biết pê-ni-xi-lin trong nước dầu cải? Than bột lại có thể hấp thụ pê-ni-xi-lin? Pê-ni-xi-lin lại không thể pha trộn cùng với giấm? Nước sô đa lại có thể phân giải ra từ trong pê-ni-xi-lin từ trong than bột?

Lý Kỳ nghe mà vã mồ hôi hột. Đạo lý này là thời cấp ba ở kiếp sau đều có thể trả lời được tất cả. Pê-ni-xi-lin hòa tan vào nước, nhưng không thể hòa tan trong dầu cải. Mà dầu cải nhẹ, đương nhiên có thể nổi trên mặt, như vậy pê-ni-xi-lin hòa tan vào trong nước, như vậy có thể phân biệt được rõ ràng.

Than bột hoạt tính bản thân cũng có chức năng hấp thụ.

Pê-ni-xi-lin là tính a-xit yếu, đương nhiên không thể hòa tan vào trong giấm tính chua, sô đa là tính kiềm, đương nhiên có thể hòa tan pê-ni-xi-lin tính a-xit rồi.

Điều này đối với người hậu thế mà nói, thật sự đơn giản vô cùng. Nhưng vấn đề là ở đây còn liên quan tới rất nhiều kiến thức, không phải nhất thời có thể giải thích rõ ràng được. Lý Kỳ sửng sốt một hồi mới tránh nặng tìm nhẹ nói: - Những thứ này đều là từ thực tiễn, cũng giống với vì sao dầu lại nổi trên nước, đó chính là vì khi ta nấu nướng, hầu như đều nhìn thấy dầu nổi loang loáng trên mặt nước. Hay ví như lông vũ nhẹ nổi trên mặt nước vậy. Như vậy ta có thể nghĩ tới dầu chắc chắn sẽ nhẹ hơn nước, bởi vì đá chắc chắn không thể nổi được. Vì sao than bột có thể hấp thụ được pê-ni-xi-lin? Đó chính là từ trong mặt nạ chống độc ta đã nghĩ ra, hơn nữa ta cũng không nói nhất định có thể thành. Ta chỉ là nghĩ ra một cách như vậy, có thành hay không còn phải chờ vào thí nghiệm của các ngươi.

Quái Cửu Lang nhíu mày nói: - Thật sao?

- Còn không à?

Lý Kỳ tức giận nói: - Ta nói này Quái huynh, bất kỳ chuyện gì cũng đều là bắt nguồn từ cuộc sống phải không? Lẽ nào là ta mù thổi ra sao?

- Điều này cũng đúng.

Quái Cửu Lang gật đầu. Kỳ thực khi lão nghiên cứu, cũng cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, mà hiếu kỳ nhất không phải là hiện tượng kỳ lạ đó, mà là vì sao Lý Kỳ lại nghĩ ra được những thứ này?

Lẽ nào trên thế giới này thực sự có thiên tài?

Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có đáp án này.

Lý Kỳ liền kéo trở lại đề tài chính, nói: - Nếu như vậy, pê-ni-xi-lin này phải lập tức hoàn thành rồi chứ?

Lưu Vân Hi lắc đầu nói:

- Nhưng giai đoạn chiết xuất cuối cùng, dường như đều là nước trong. Hiện giờ chúng ta vẫn không thể biết được, thứ thanh như nước này chính là pê-ni-xi-lin, nhưng ngày mai chúng ta sẽ thử lại xem.

Lý Kỳ nói: - Ta nghĩ nên như vậy.

Quái Cửu Lang lại nói: - Nhưng hiện giờ chúng ta vẫn chưa nắm được kỹ thuật tiêm, e là vẫn còn cần hai ba tháng nữa.

Nếu qua hai ba tháng nữa, trước sau gì cộng lại, họ cũng phải ở trong phòng thí nghiệm nghiên cứu khoảng một năm rồi.

Nhưng đó đã là rất nhanh rồi. Đương nhiên, sở dĩ học có thể làm nhanh như vậy, vẫn là thiệt thòi cho Lý Kỳ giúp họ tiết kiệm được rất nhiều đường vòng, đặc biệt là từng thí nghiệm hóa học. Điều này không thể nghi ngờ là đã đẩy nhanh sự ra đời của pê-ni-xi-lin.

Trong lòng Lý Kỳ cũng cực kỳ vui sướng, nói: - Rất nhanh, rất nhanh, nào, ta kính ba vị một chén.

Bốn người cùng chạm ly, thấy rõ trong lòng Quái Cửu Lang kỳ thực cũng rất vui. Điều này có lẽ là lĩnh vực mà lão chưa bao giờ động tới, dù sao chỉ là một tiến bộ nhỏ, đều có thể khiến cho lão vô cùng vui sướng.

Mấy người lại nói chuyện về công việc nghiên cứu pê-ni-xi-lin một hồi.

Doãn Thị thấy phu quân uống tới mức đỏ mặt rồi, liền đứng dậy nói: - Các người nói lâu như vậy, chắc chắn cũng đói rồi, ta lấy cơm cho ngươi. Nàng là một người phụ nữ thông minh, thường thì rất ít khi dứt khoát cướp lấy chén rượu của Quái Cửu Lang trên bàn rượu, hơn nữa còn mượn cớ nhắc nhở.

Đây là bảo ngươi ăn cơm, ngụ ý đó chính là không muốn uống nữa.

Quái Cửu Lang đương nhiên là hiểu, liền uống cạn chén rượu, đặt sang một bên, chuyển bát qua.

Lý Kỳ liền nói: - Tẩu tử, không vội, không vội, ăn cá này, không thể ăn cơm, huống hồ ta cũng chưa có nấu cơm.

Doãn Thị hiếu kỳ nói: - Đây không phải ăn cơm, thì ăn cái gì?

- Mỳ.

Lý Kỳ bật cười ha hả nói: - Vừa rồi khi ta nấu canh gà, rảnh rỗi không có việc gì làm, thấy trong chum có ít bột mỳ ngon, liền làm vài vắt mỳ rồi.

Quái Cửu Lang cười nói: - Vắt mỳ này ta cũng đã nghe nói, cũng là từ tay ngươi, nghe nói có thể kéo mỏng như sợi tóc.

Lý Kỳ ồ lên một tiếng, nói:

- Ngươi nghe ai nói?

Quái Cửu Lang nói: - Chuyện của ngươi sớm đã cho người ta biên thành tiết mục rồi, khắp nơi đều có thể nghe thấy. Bây giờ mỳ vắt trên phố cũng có người làm rồi, nhưng lão phu vẫn chưa nhìn thấy nhỏ như sợi tóc, phần lớn đều to như ngón tay út của trẻ sơ sinh.

Ngón út? Đây là mỳ sợi sao?

Lý Kỳ cười nói: - Nhỏ như sợ tóc thì không khó, nhưng hôm nay ta không kéo nhỏ như vậy, quan trọng là các người ở đây không chuẩn bị nhiều dầu, kéo nhỏ như tóc thì nấu không được. Nhưng cũng không có to như ngón tay út của trẻ sơ sinh, các ngươi chờ một chút, sẽ có ngay.

Nói xong, hắn liền chạy vào nhà bếp.

Quái Cửu Lang bỗng nhìn về phía Doãn Thị, trong ánh mắt có chút khát vọng.

Doãn Thị mỉm cười nói: - Nếu đã như vậy, vậy ông uống thêm ly nữa đi. Nói xong, bà liền chủ động rót cho Quái Cửu Lang một chén rượu.

- Đa tạ phu nhân.

Quái Cửu Lang vui mừng khôn xiết!

Lát sau, Lý Kỳ liền bưng lên một chiếc bát lớn, trong bát còn bốc khói nghi ngút.