Bắc Tống Phong Lưu

Chương 834-2




- Điều này hạ quan biết, nhưng chỉ cần có tiền thì tất cả đều dễ làm, cái gọi là kỳ thạch, kỳ hoa dị mộc chẳng qua chỉ là xa xỉ phẩm trong thương phẩm mà thôi. Sự tồn tại của xa xỉ phẩm cũng có cái lý của nó. Một khi kinh tế của Đại Tống chúng ta sống lại, tuyệt đối sẽ có người nghĩ đến ích lợi của mặt này, đến lúc đó sẽ có xa xỉ phẩm liên tục không ngừng vận chuyển từ Giang Nam đến Biện Kinh, nhưng không giống với Ứng Phụng Cục, Ứng Phụng Cục là phụng mệnh làm việc, còn cái phía sau là mua bán tư nhân, là một loại giao dịch hợp pháp. Nói cách khác, nếu Ứng Phụng Cục chọn được một khối kỳ thạch, dựa theo cách làm của bọn họ trước đây chính là bất chấp tất cả đem tảng đá vận chuyển về Kinh thành, các nhà cửa, cầu đường, thậm chí là tường cung bị phá hoại đều không bị truy cứu trách nhiệm. Nhưng nếu để tư nhân làm, bọn họ nhất định phải suy xét đến những yếu tố này, sẽ nghĩ ra biện pháp hợp lý, hợp pháp nhất chở tảng đá tới đây. Nếu ngươi phá hủy nhà cửa của bách tính, vậy tức là trái pháp luật, phải bồi thường. Sau khi những xa xỉ phẩm đó chuyển đến Biện Kinh, Hoàng thượng có thể bỏ tiền ra mua từ thương nhân. Cứ như vậy, vừa tiết kiệm chi phí của quốc gia, vừa có thể giảm bớt tổn hại đối với bách tính, còn có thể kích thích tiêu dùng ở một mức độ nào đó.

Triệu Hoàn rất kiên nhẫn nghe Lý Kỳ nói xong, trầm ngâm nửa ngày, mới nói: - Ừ. Bất kể thế nào, cũng tốt hơn Ứng Phụng Cục nhiều, chỉ có điều ngươi có dám chắc Quân Khí Giám nhất định có thể kiếm được nhiều tiền không.

- Đương nhiên nắm chắc. Hơn nữa, Điện hạ ngài có thể xin Hoàng thượng chức vụ này, thay mặt Hoàng thượng tham dự tất cả các vụ mua bán vũ khí của Quân Khí Giám. Lý Kỳ khẽ cười nói. Hắn làm như vậy thật ra chính là phòng ngừa Tam ti và Thái Du, quan trọng nhất là vẫn là Thái Du. Bởi vì nếu sau này kinh doanh vũ khí đạn dược thật sự làm được, vậy Tống Huy Tông nhất định sẽ phái người thay mặt ông ta tham dự vào, dù sao đây cũng là mua bán vũ khí nha, Tống Huy Tông có hồ đồ hơn nữa, cũng không thể hoàn toàn giao quyền làm chủ cho Lý Kỳ, mà Thái Du là Xu Mật Sứ, gã phải tham dự vào, lý do cũng khá đầy đủ, thay vì để Thái Du thừa cơ chen vào, còn không bằng để Thái tử tính cách yếu đuối tham dự vào, như vậy, hắn cũng có thể khống chế cục diện.

Triệu Hoàn vừa nghe, lập tức hiểu được quan hệ lợi hại trong đó, khóe miệng mỉm cười, như thoáng chút suy nghĩ, đột nhiên nói: - Nhưng Phụ hoàng không chắc sẽ đáp ứng?

Lý Kỳ cười nói: - Điện hạ cứ việc đi, Hoàng thượng nhất định sẽ đáp ứng, bởi vì Điện hạ chính là người thích hợp nhất.

Đã nói đến nước này, Triệu Hoàn sao có thể không biết, nói: - Được! Vậy ta đi thử một lần. Ha ha, Lý Kỳ à, ngươi đúng là luôn nhanh hơn người khác một bước, ta không có nhìn lầm người.

- Nào có, nào có, Điện hạ quá khen.

Sau khi hoàn toàn lừa gạt Thái tử, Lý Kỳ liền rời khỏi Đông cung, lúc này đã sắp chạng vạng tối, hắn cũng không tới công ty nữa, đi thẳng về Tần phủ.

- Oa! Làm gì vậy? Chẳng lẽ ta lại đến Đông cung à?

Lý Kỳ đi vào hậu đường, nhìn thấy cả phòng lễ vật, nhất thời bị hù giật mình nhảy lùi lại, hai tay che miệng hoảng sợ nói.

Lúc này có một vị đại mỹ nữ ngồi trong phòng và một vị mỹ nữ đầy khí chất, chính là Tần phu nhân và Lý Thanh Chiếu.

- Ngươi rốt cục đã về rồi, ngươi xem chuyện tốt mà ngươi làm đi. Tần phu nhân hơi trừng mắt nhìn Lý Kỳ nói.

Lý Kỳ không hiểu ra sao, hai tay dang ra nói: - Ta nói này phu nhân, chuyện tốt mà ta làm thật sự không ít, không biết phu nhân nói chuyện nào?

Lý Thanh Chiếu khẽ mỉm cười, chỉ vào những lễ vật kia, nói: - Chính là chuyện tốt này nè.

- Thanh Chiếu tỷ tỷ, những lễ vật này là ai mang tới?

Lý Kỳ nói xong, ánh mắt sáng ngời, hì hì nói: - Chớ không phải là vị đại tài chủ kia đưa sính lễ cho phu nhân sao?

- Lý Kỳ, ngươi nói hươu nói vượn gì hả? Tần phu nhân lập tức quát, ngực cuộn trào mãnh liệt.

Lý Thanh Chiếu cũng trắng mắt liếc Lý Kỳ, nói: - Những thứ này đều là người khác tặng cho ngươi đấy.

- Tặng cho ta sao? Lý Kỳ vội vàng hỏi: - Nam hay nữ vậy?

Người này cả ngày rốt cuộc nghĩ đến chuyện gì vậy? Tần phu nhân hừ nói:

- Nam thì thế nào? Nữ thì thế nào?

- Nếu là nam, vậy liên quan đến sự nghiệp của ta. Nếu là nữ, vậy liên quan đến dáng vẻ của ta! Cho nên ứng đối của ta cũng sẽ có khác biệt. Lý Kỳ ha hả nói.

Vô sỉ!

Tần phu nhân tức đến méo mặt, không nói nên lời.

Lý Thanh Chiếu ngược lại đã quen rồi, cười nói: - Là nam.

Lý Kỳ ồ một tiếng, thản nhiên nói:

- Hóa ra là đến nịnh bợ ta.

- Hình như ngươi rất thất vọng?

Tần phu nhân thấy vẻ mặt Lý Kỳ mất mát, hừ nói.

- Thật ra cũng có một chút. Có điều bây giờ nghĩ lại, cũng không thất vọng nữa. Ta lăn lộn lâu như vậy, rốt cục cũng có người tặng lễ cho ta rồi, má ơi, ngẫm lại thật không dễ dàng nha. Lý Kỳ chậc chậc thở dài.

Tần phu nhân cả kinh thất sắc nói: - Ngươi chắc không phải là muốn nhận đấy chứ. Có thể thấy, việc nhận hối lộ đối với loại nữ nhân bảo thủ như Tần phu nhân, là có bao nhiêu cảm giác tội lỗi nha.

- Chẳng lẽ không thể sao?

- Đương nhiên không thể, đây là tiền tài bất nghĩa, làm sao nhận được, chẳng lẽ ngươi thiếu chút tiền ấy? Tần phu nhân khẳng định nói.

- Cũng không thiếu. Lý Kỳ lắc đầu, lại nói: - Nhưng phu nhân, nếu phu nhân biết đây là tiền tài bất nghĩa, vì sao còn giữ lại, lúc ấy sao không cự tuyệt?

Tần phu nhân hừ nói:

- Ngươi nói ta không có sao, mấy ngày nay ta giúp ngươi cự tuyệt không biết bao nhiêu đó

- Cái gì!

Lý Kỳ kinh hô một tiếng, nói: - Khôngkhông biết cự tuyệt baobao nhiêu? Hóa ra không là lần đầu tiên à? Phu nhân, sao phu nhân có thể làm như vậy, người ta tặng lễ cho ta, đó xuất phát từ tâm ý, phu nhân dựa vào đâu mà quyết định thay ta, hơn nữa phu nhân cũng không nói một tiếng với ta, việc này đúng là không phúc hậu mà.

Tần phu nhân không thể tin nổi nói: - Ngươi còn oán ta? Ngươi cho rằng ta muốn làm như vậy? Ta sắp bị phiền chết rồi đây. Ngươi cũng biết ngươi đang nhận hối lộ, là biết pháp mà phạm pháp. Còn nữa, ta cũng muốn nói với ngươi, nhưng mấy ngày nay ngươi đều về lúc nửa đêm nửa hôm, ta chưa có cơ hội nói.

- Đây cũng không được coi là lý do. Lý Kỳ u oán liếc nhìn Tần phu nhân, nói: - Hơn nữa, đây cũng không tính là nhận hối lộ. Mấu chốt của hối lộ ở chỗ, có cầu có cung, là hai chiều, nhưng ta chỉ nhận lễ, không làm gì cả, vậy không thể coi là hối lộ, Thanh Chiếu tỷ tỷ, ta có nói sai không?

Người này đúng là không giống người thường, ngay cả tham ô cũng có thể tham một cách có lý có cớ. Lý Thanh Chiếu bất đắc dĩ gật đầu nói: - Ngươi nói cũng có lý, nhưng đây cũng không phải việc quân tử nên làm.

- Đệ là thương nhân.

- Vậyvậy được rồi.

Từ sau chuyện của Thái Du lần trước, Tần phu nhân đã là chim sợ cành cong, nàng cũng là lần đầu nhìn thấy người có lá gan lớn như Lý Kỳ, vội nói: - Vậy không thể được, bây giờ ngươi đã gây ra rất nhiều phiền toái rồi, sao còn có thể nhận những món lễ vật đó chứ, nếu chẳng may bị người khác biết, chỉ e ngươi lại bước vào phủ Khai Phong đó.

Vị phu nhân này, không có câu nào hay ho, mở miệng là nguyền rủa ta ngồi tù, thật sự là độc mà, Lý Kỳ nói: - Phu nhân, nếu phu nhân đã cản giúp ta nhiều lễ vật như vậy, cớ sao lần này lại để bọn họ tặng cho chứ.

- Ta cũng không còn cách nào khác, những người đó hôm nay nhất trí nói mong ngươi giúp bọn họ quyên những món lễ vật này cho quỹ từ thiện, nhưng bọn họ cũng chẳng phải muốn tặng cho quỹ từ thiện gì, mà rõ ràng là quyên cho ngươi đó. Tần phu nhân càng nói càng buồn bực.

- Ồthì ra là thế.

Lý Kỳ ha ha cười, tùy ý cầm một cuộn tơ lụa lên xem, chậc chậc nói: - Món này là thượng đẳng đó nha. Trong lòng lại nói, mụ nội nó mà, tặng Thái tử thì tặng Ngọc Như Ý, tặng cho ta lại tặng khúc vải, thật quá coi thường người khác mà.

Người này rõ là lòng tham không đáy mà. Tần phu nhân thật sự không nhìn được nữa, đang muốn trút giận, Lý Thanh Chiếu đột nhiên liếc mắt ra hiệu cho nàng, bảo nàng an tâm một chút, chớ có nóng vội.

Lý Kỳ vụng trộm liếc nhìn Tần phu nhân, thầm cười trộm hai tiếng, lại cười hì hì với Lý Thanh Chiếu nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ trước nay túc trí đa mưu, tỷ nói xem nên xử lý những món lễ vật này thế nào đây?

- Ở trước mặt ngươi, ta cũng không dám xưng đa mưu túc trí, nếu không lúc trước ta cũng sẽ không lâm vào thảm cảnh như vậy rồi. Lý Thanh Chiếu lắc đầu, lại nói: - Nhưng ta nghĩ phải phân lễ vật thành ba loại, một loại là thân bằng hảo hữu, có qua có lại mới toại lòng nhau; một loại là cần ngươi làm việc giúp, đối với ngươi mà nói, chính là đút lót; còn loại thứ ba, chính là bỏ tiền mua sự an tâm, tin chắc rằng người tặng những món lễ vật này đều thuộc loại thứ ba, cho nên, lễ vật này có thể nhận cũng có thể không nhận.

Lý Kỳ vội vàng gật đầu nói: - Có lý, có lý, nhưng rốt cuộc là nhận hay không nhận đây?

Lý Thanh Chiếu nói: - Đều được!

- Hả? Nói vậy là sao?

- Không nhận, vậy cũng là đương nhiên, nếu muốn nhận, vậy bọn họ tặng như thế nào, thì ngươi nhận như thế đó.

Tần phu nhân nhếch mày khinh thường nói: - Ý của tỷ tỷ, chắc không phải là thực sự quyên tặng những lễ vật này cho quỹ từ thiện chứ?