Bắc Tống Phong Lưu

Chương 834-3




Lý Thanh Chiếu gật đầu nói: - Không sai. Bọn họ tặng những lễ vật này, cũng không phải muốn Lý Kỳ làm chuyện gì, bằng không sao có thể ném lễ vật đó rồi bỏ đi, bọn họ chỉ là muốn an tâm thôi, hoặc là nói muốn nịnh bợ Lý Kỳ. Nếu bọn họ đã tìm được một cái cớ mà ngay cả muội muội cũng không cản được, vậy Lý Kỳ có thể thuận nước đẩy thuyền, đổi những lễ vật này thành tiền tài, lại quyên góp cho dân chạy nạn, chẳng phải là một công đôi việc sao, đến lúc đó nếu thực sự có người truy cứu, Lý Kỳ cũng có một lý do thật vững chắc, cho nên nhận và không nhận đều được.

Lý Kỳ cười nói: - Vậy Thanh Chiếu tỷ tỷ nghiêng về cách làm nào đây?

Lý Thanh Chiếu lắc đầu nói:

- Chuyện này ta cũng không dám nói bậy, vẫn là tự ngươi quyết định đi, ta nghĩ chỉ cần không thẹn với lương tâm là được rồi.

- Vẫn là Thanh Chiếu tỷ tỷ hiểu ta mà. Lý Kỳ ha ha cười, lại nghiêm mặt nói với Tần phu nhân: - Ta nói này phu nhân, phu nhân cả ngày ở cùng một chỗ với Thanh Chiếu tỷ tỷ, vì sao không học được một chút nào vậy?

Tần phu nhân trợn trắng mắt, hừ nói: - Được, dù cho là tỷ tỷ nói đúng, nhưng món tiền tài bất nghĩa này, ngươi không làm mà hưởng, ngươi nhận lấy mà an tâm sao, sao ngươi có thể không thẹn với lương tâm chứ?

Lý Kỳ nhún vai nói:

- Xem ra phu nhân còn chưa nghe rõ những lời Thanh Chiếu tỷ tỷ nói, cái này không phải là không làm mà hưởng, ta chính là thuốc an thần của bọn họ, bọn họ tặng lễ vật để cầu an tâm, nếu ta nhận, bọn họ sẽ an tâm, đây cũng là mua bán đó.

- Nếu là vậy, đó chính là tội hối lộ đó.

-! Lý Kỳ cười khổ một tiếng, nói: - Vậy theo ý của phu nhân, phải xử lý thế nào đây?

- Nếu ta biết, thì lúc đó đã cản những người đó ngoài cửa rồi.

Lý Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, lại nói với Lý Thanh Chiếu: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ khuyên giúp ta đi.

Lý Thanh Chiếu than nhẹ một tiếng nói: - Muội muội, tỷ tỷ biết muội lo lắng chuyện gì, nhưng tỷ nghĩ muội chỉ là lo buồn vô cớ thôi, nếu hắn nghe lời muội, thì đã nghe từ lâu, tuyệt đối không chờ tới bây giờ, khuyên hắn nhiều lần mà không thay đổi, muội hà tất phải hao tổn tinh thần chứ.

Tần phu nhân gật đầu nói, bất đắc dĩ nói: - Tỷ tỷ có lý, nhưng hiện giờ mấy ngàn người của Túy Tiên Cư đều dính đến hắn, nếu mặc kệ hắn, lỡ như xảy ra chuyện gì, muội có chết cũng khó chuộc được tội.

Lý Thanh Chiếu mỉm cười nói: - Chuyện đã tới nước này, lo lắng cũng chẳng ích gì. Muội đó, nếu không nhẫn nhịn được, thì cứ dứt khoát phủi sạch quan hệ với hắn là được. Với địa vị hiện nay của hắn, có muốn lui, cũng không lui được nữa, chỉ có không ngừng cố gắng vươn lên thôi.

- Sao muội lại lo lắng cho một mình muội chứ, muội chỉ sợ liên lụy đến những người khác thôi. Tần phu nhân lắc đầu than nhẹ, lại nói: - Có điều, tỷ tỷ, thật không ngờ tỷ sẽ nói ra lời này đó.

Lý Thanh Chiếu cười nói: - Xem ra chuyện năm đó của tỷ đã ảnh hưởng không nhỏ tới muội muội nha.

Lý Kỳ ha ha nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ nói không sai chút nào.

Tần phu nhân trợn trừng hai mắt.

Lý Kỳ giơ hai tay lên nói: - Được được được, ta không nói, các vị nói.

Lý Thanh Chiếu cười khổ một tiếng, nói: - Muội muội, thật ra muội chỉ thấy một mặt của sự việc, nếu nói đến chuyện năm đó, thứ tỷ oán hận là người, mà không phải là việc. Tỷ đã sinh ra trong một gia đình như vậy, vậy thì đã chuẩn bị hết tất cả rồi, tỷ đây không oán không hối. Nhưng muốn tránh loại chuyện này, cách duy nhất chính là muội trở thành người chiến thắng. Nhưng, nếu năm đó cha tỷ thắng, vậy vẫn sẽ xuất hiện một Lý Thanh Chiếu khác, nhưng sự việc vẫn không cách nào tránh khỏi.

Tần phu nhân nói: - Vậy cũng không chắc, thực ra vẫn còn một biện pháp.

Lý Thanh Chiếu đương nhiên biết rõ ý của Tần phu nhân, là dứt khoát không làm quan, lắc đầu nói: - Tỷ biết muội trước nay không tranh với người khác, thật ra tỷ lại càng không thích. Nhưng tỷ nghĩ đây là một suy nghĩ cực kỳ ích kỷ, cổ nhân nói rất đúng, nam nhi chinh chiến sa trường, kiến công lập nghiệp, ngươi có tài cán bản lĩnh thì phải tạo phúc cho muôn dân, nếu không đứng ra, thì thật có lỗi với người trong thiên hạ. Từ xưa đến nay, bất kể là Hán triều hay Đường Triều, triều đại nào mà không có tranh giành chứ. Cũng giống vậy, vì sao thời kỳ Hán Văn Đế, Đường Thái Tông lại hưng thịnh như vậy, lẽ nào lúc đó trong triều không có chuyện lục đục tranh giành sao? Ta thấy không phải. Nhưng vì sao đến thời Đường Huyền Hoàng, Hán Linh Đế, quốc gia lại thối nát không chịu nổi. Bởi vậy, có thể thấy, sự tồn tại của việc lục đục thực sự không phải là một sai lầm, mà là một kết quả tất nhiên, nó cũng có hai mặt tốt và xấu, ta nghĩ chỉ có không ngừng suy nghĩ, lục đục, cạnh tranh, quốc gia mới có thể tiến bộ, cho nên mấu chốt vẫn nằm ở con người. Một quốc gia nhất định phải có người đứng ra gánh vác trách nhiệm này, nếu mỗi người đều suy nghĩ giống muội, chỉ vì e sợ lục đục tranh chấp trong triều mà trốn trong nhà, đến lúc đó nước không ra nước, nói gì đến nhà. Không sai, lúc trước tỷ cũng nhìn lầm Lý Kỳ, cho rằng hắn làm quan là một lựa chọn sai lầm, nhưng bây giờ xem ra, là tỷ đã sai, mỗi một việc hắn làm đều vì ích nước lợi dân, chính vì có sự tồn tại của hắn, mới cứu sống ngàn vạn người dân, nếu hắn nghe lời của muội, từ quan không làm, mặc dù muội đã làm việc tốt cho mấy ngàn người của Túy Tiên Cư, nhưng muội lại hổ thẹn với bách tính thiên hạ.

Tri kỷ, tuyệt đối là tri kỷ. Lý Kỳ nghe thấy mà lệ nóng doanh tròng, hắn thật không ngờ, người hiểu hắn nhất không ngờ lại là Lý Thanh Chiếu, vạn phần kích động nói: - Nói rất hay, nói rất hay, Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ nói thật hay quá, ta yêu tỷ mất rồi.

- Ngươingươi nói gì đó? Lý Thanh Chiếu ngây ra như phỗng, lập tức nhíu mày cả giận nói.

Toát mồ hôi! Vì sao cứ đụng tới Thanh Chiếu tỷ tỷ, là mình luôn nói xằng nói bậy vậy. Lý Kỳ rất buồn bực, vội sửa lời nói: - Ồ không không không, sùng bái, rất sùng bái tỷ, thật sự là sinh ta ra là cha mẹ, hiểu ta lại là Thanh Chiếu tỷ tỷ. Có lời này của Thanh Chiếu tỷ tỷ, ta thật sự là chết cũng không tiếc.

Lý Thanh Chiếu dĩ nhiên biết Lý Kỳ lại phát bệnh, cũng không để ý, ánh mắt lại liếc sang Tần phu nhân, thấy nàng thần sắc ảm đạm, vội hỏi: - Muội muội, tỷ tỷ nói hơi nặng lời, muội chớ có để trong lòng.

Tần phu nhân hơi ngẩn ra, vội lắc đầu nói:

- Không không không, tỷ tỷ nói rất đúng, thực ra nghĩ lại, cho tới giờ muội vẫn rất ích kỷ.

- Cũng không phải, cũng không phải. Lý Kỳ lắc đầu nói: - Phu nhân cũng không có sai, ích kỷ là thiên tính của mỗi người, dù là thánh nhân thì cũng ích kỷ. Sự ích kỷ của phu nhân là không hy vọng người của Túy Tiên Cư bị tổn hại, đây là sự ích kỷ đáng kính. Tâm ý này chúng ta ghi nhận trong lòng. Nhưng lập trường của ta và phu nhân bất đồng, thứ truy cầu cũng khác nhau, cho nên thật xin lỗi, cho tới nay ta cũng chưa từng nghe lời của phu nhân, tương lai cũng sẽ như vậy, ta tôn trọng sự kiên trì của phu nhân, cũng hi vọng phu nhân có thể hiểu cho sự kiên trì của ta.

Thật ra Lý Thanh Chiếu nói có chắc là đúng không, vậy cũng không chắc. Bởi vì Tần phu nhân là thuộc loại nữ nhân điển hình, trên người nàng có tất cả ưu điểm và khuyết điểm của nữ nhân, nàng chỉ không muốn người bên cạnh bị tổn thương thôi, còn về phần quân quốc đại sự, nàng cũng sẽ không để ý như vậy. Nữ nhân bình thường đều như vậy cả. Nhưng Lý Thanh Chiếu thuộc dạng nữ nhân cá biệt trong nữ nhân, lòng nàng có khát vọng, bất kể là tài học, hay là kiến thức, đều không kém gì nam nhân, cho nên hai người là hai dạng nữ nhân tính cách hoàn toàn khác nhau, suy tính dĩ nhiên cũng khác nhau, nếu nhất định phải luận đúng sai, vậy đều không công bằng với cả hai người.

Tần phu nhân sửng sốt, cảm thấy không thể tin nổi nhìn Lý Kỳ, nói: - Lý Kỳ, quen biết ngươi lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu nghe ngươi nói chuyện nghiêm túc như vậy đó.

Lý Kỳ cười tủm tỉm nói:

- Quen biết phu nhân lâu như vậy, ta đã phát hiện từ lâu phu nhân vừa thiện lương, lại xinh đẹp.

- Ta thu hồi câu nói vừa rồi. Mặt Tần phu nhân ửng đỏ, thản nhiên nói.

Lý Thanh Chiếu cười lắc đầu, nói: - Vậy ngươi tính xử lý những lễ vật này như thế nào?

Lý Kỳ ha hả nói: - Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ nói hay như vậy, ta đương nhiên là nghe lời tỷ.

Lý Thanh Chiếu cười nói: - Ngươi và muội muội quen biết lâu như vậy, muội ấy cũng không thể thay đổi bất kỳ suy nghĩ gì của ngươi, sao lại nghe theo lời ta chứ, nói vậy ngươi đã quyết định như vậy từ sớm rồi.

- Vậy cũng chưa chắc, sự ân cần dạy bảo của Thanh Chiếu tỷ tỷ, Lý Kỳ sao dám không nghe.

- Vậy được, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta báo thù Thái sư.

- Hả? Ặc. Lý Kỳ gãi đầu nói: - Cái này.đây không thể xem như ân cần dạy bảo?

Lý Thanh Chiếu cười khúc khích, nói: - Ta chỉ là tùy tiện nói thôi, dù cho ngươi đáp ứng, ta cũng không dám để ngươi làm vậy. Quá khứ đã qua rồi, ta mặc dù còn ghi hận Thái sư, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trả thù, bởi vì chuyện này sẽ chỉ tổn thương nhiều người nữa thôi.

- Nói rất hay. Trong lòng Lý Kỳ nhẹ nhàng thở ra, hỏi: - Đúng rồi, Thanh Chiếu tỷ tỷ, tết năm nay tỷ không về sao? Mấy thứ kim thạch cổ họa kia sẽ không chạy mất đâu, tỷ có thể ăn tết xong hãy về.

Lý Thanh Chiếu cười nói: - Đa tạ ngươi quan tâm. Mấy ngày trước phu quân gửi thư đến, phu quân đã hẹn với mấy người bạn, đến Kinh thành gặp nhau, xem chừng bây giờ đã lên đường rồi. Có điều, nói đến kim thạch cổ họa, ta lại nhớ tới một việc, ngươi và Vận Vương điện hạ ầm ĩ như vậy, ngài ấy có khi nào

- Tuyệt đối sẽ không. Lý Kỳ đa ngắt lời Lý Thanh Chiếu, nói: - Chuyện đó Thanh Chiếu tỷ tỷ cứ yên tâm đi, Vận Vương rất kiêu ngạo, thứ đã tặng sao lại lấy về chứ, tỷ cứ từ từ mà xem, đợi sang năm, chúng ta trước hết cứ đấu giá một phần đi.

- Vậy cũng tốt.