Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2618 : Đào Ngột đáng sợ




Sắc mặt Lâm Hiên càng ngày càng lo lắng, vì khả năng thắng của bản thân không có!

Với lại khí tức cũng bị đối phương khóa chặt, chạy trốn càng là lựa chọn ngu xuẩn, làm như vậy thì càng chết nhanh hơn.

Lâm hiên hít sâu, có lẽ mình thật sự sẽ chết tại nơi này.

Từ khi bước lên con đường tu tiên, hắn đã trãi qua biết bao gió tanh mưa máu, lấy yếu thắng mạnh càng khó có thể kể hết, nhưng lần này e rằng kỳ tích không có khả năng xảy ra.

Nghĩ tới đây, trên mặt Lâm hiên lộ ra một vài phần bi ai

Nguyệt Nhi không biết hiện giờ đang ở nơi nào.

Cầm Tâm, Khổng Tước cũng không có tung tích, chẳng lẽ mình thực sự sẽ chết ở chỗ này sao?

Không!

Lâm Hiên lắc đầu, vẻ bi thương sợ hãi trên mặt đã biến mất, thay vào đó chính là sự khát khao sinh tồn.

Địch nhân cường đại thì như thế nào chứ?

Buông bỏ hi vọng mới thật sự là chết.

Cho dù đối phương là quái vật Độ Kiếp, nếu mình dùng hết sức đánh cược một lần, có lẽ sẽ tìm thấy được một con đường sống.

Trong nháy mắt ngắn ngủi ấy, các loại ý nghĩ cứ hiện lên trong đầu Lâm Hiên, khí chất của hắn bắt đầu thay đổi, cả người trên dưới tràn ngập một cổ chiến ý bàng bạc.

“Hai nàng cứ ở chỗ này.”

Lâm Hiên quay đầu lại, khẽ nói với tỷ muội Tuyết Hồ tộc một câu, sau đó cả người nổi lên ánh sáng xanh, hướng bầu trời cao vạn trượng bay lên.

Cuộc chiến này không cần biết thắng hay thua, chỉ biết nếu đánh nhau với Đào Ngột tại nơi này thì nguyên cả lãnh địa của Tuyết Hồ tộc chắc chắn sẽ bị sang thành đất bằng.

Đương nhiên, Lâm Hiên không muốn chuyện này xảy ra.

Cho nên hắn lựa chọn bay lên chín tầng trời đánh nhau một trận với Đào Ngột.

Ay, nói như vậy có lẽ có chút khoa trương.

Nhưng lúc này, Lâm Hiên đã bay đến độ cao quả thật không phải là chuyện đùa, cách mặt đất hơn mấy vạn dặm.

Độ cao này, ngay cả Tu tiên giả Phân Thần kỳ bình thường cũng không phải dễ dàng bay tới được, bởi vì trên trời cao có rất nhiều gió lốc mà người thường khó có thể chịu được.

Gió lốc rất là mãnh liệt.

Cho dù là Yêu tộc Hóa Hình hậu kỳ ở trong đó, chỉ cần trong chốc lát thì sẽ bị xé thành thịt vụn.

Còn Tu tiên giả nhân loại nhất định phải thả ra pháp bảo hộ thân, song làm như vậy thì linh lực sẽ bị tiêu hao rất nhanh, vì gió lốc xuất hiện không ngừng.

Giống như có mười mấy tên Tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ dùng bảo vật cường đại nhất liên tục tấn công không ngừng nghĩ.

Mặc dù không thể làm bị thương Tu tiên giả cao giai. Nhưng cũng đủ làm cho pháp lực của ngươi trôi đi một cách nhanh chóng.

Tuy nhiên mặt Lâm Hiên một chút dị sắc cũng không, thậm chí ngay cả hào quang hộ thân cũng không có tế ra, càng đừng nói chi bảo vật. Đổi lại là một tên Tu tiên giả Phân

Thần kỳ cũng phải cẩn thận ứng phó gió lốc trên chín tầng trời này, nhưng chúng đối với Lâm Hiên mà nói thì như những làn gió mát thổi qua.

Trên cao vạn dặm trừ gió lốc thì mật độ linh khí lại nồng đậm hơn mặt đất mấy lần, nhưng thiên địa nguyên khí lại cực kỳ hỗn loạn, hơn nữa tràn ngập một cổ lệ khí cuồng bạo.

Dưới tình huống này căn bản không thích hợp cho việc tĩnh tọa, còn trong chiến đấu thì việc điều động thiên địa nguyên sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Nói cách khác, cho dù là Lâm Hiên, ở chỗ này thì thực lực so với lúc bình thường cũng giảm đi rất nhiều.

Bất quá không có vấn đề gì.

Thực lực của bản thân bị yếu đi, thì Đào Ngột tự nhiên cũng vậy.

Là quái vật cấp bậc Độ Kiếp.

Những thần thông khác chưa cần đề cập tới, riêng năng lực điều động thiên địa nguyên khí, khẳng định là bản thân xa xa không thể so sánh.

Nói cách khác loại thiên địa nguyên khí cuồng bạo hỗn loạn này, sẽ có ảnh hưởng tới Đào Ngột lớn hơn so với bản thân.

Ở nơi này thực lực của bản thân bị hạn chế thì Đào Ngột làm sao không bị, hơn nữa còn nhiều là đằng khác, chung quy đối với bản thân lợi nhiều hơn là hại.

Lâm Hiên chọn nơi này để quyết đấu, ngoại trừ không muốn làm liên lụy đến Tuyết Hồ tộc, thì hoàn cảnh cũng là một yếu tố quan trọng, cực kỳ có lợi đối với bản thân.

Dù sao cao thủ so chiêu, tranh thủ từng chút một, nhìn thì giống như chuyện tầm phào, nhưng có khi lại là yếu tố quyết định sự thắng bại.

Đối mặt Đào Ngột cấp bậc Độ Kiếp, Lâm Hiên không có mảy may nắm chắc, cho nên muốn tận dụng tất cả những khả năng có lợi cho mình.

Trận chiến này có thể thắng hay không, trong lòng Lâm Hiên đang bồn chồn, nhưng rất nhanh vẻ do dự trên mặt đã được thay thế bằng một vẻ kiên định.

Bất luận như thế nào, mình cũng sẽ không đầu hàng, dù nguy hiểm, cũng phải liều mạng cố gắng giành cho được một con đường sống.

Nguyệt Nhi bọn họ đang chờ mình.

Ngàn năm khổ cực, thật vất vả mới có được thực lực như ngày hôm nay, sao có thể buông bỏ vào lúc này chứ?

Các ý nghĩ liên tục xoay chuyển trong đầu, Lâm Hiên bình tĩnh trở lại. Không sợ hãi không vui buồn!

Bình tĩnh đến nỗi có thể làm người khác sợ hãi.

Loại bình tĩnh này có thể giúp hắn trong trận chiến sắp tới phát huy thực lực mạnh nhất của bản thân.

Tiếp đó Lâm Hiên phất ống tay áo một cái, chỉ nghe một tiếng kêu trong veo nổi lên, mấy chục khẩu phi kiếm màu bạc như cá từ trong ống tay áo bơi ra, ở trong gió từ từ hóa lớn, hóa thành từng đạo kiếm quang dài hơn một thước, bay lượn chung quanh thân thể.

Thanh thế nhìn qua thì làm cho người khác kinh sợ, song Lâm Hiên lại thở dài, tiếc cho Cửu Cung Tu Du Kiếm của mình bây giờ chỉ có ba thuộc tính Băng Phong Lôi mà thôi, nếu có thể đem chín loại thuộc tính hoàn toàn dung hợp, đối mặt với phân thân Đào Ngột thì cũng có thề đánh một trận.

Bất quá đổi một góc độ khác, chín loại thuộc tính của Cửu Cung Tu Du Kiếm nếu thật sự hoàn toàn dung hợp thì bản thân lúc này có thể điều khiển thuận lợi như trước hay không cũng còn chưa biết.

Lâm Hiên thở dài, không tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa, tay trái khẽ run, từ trong ống tay áo bay ra một kiện bảo vật.

Bảo vật này hình dẹp, đen nhánh như mực, nhưng lại có vài phần giống như một cái nghiên mực.

Thoạt nhìn thì không có gì thần kỳ, song nhìn kỹ lại phát hiện hình dạng của nó mang một phong cách cổ xưa, hoa văn trang trí trên bề mặt lại càng huyền diệu đến cực điểm.

Huyền Vũ Chân Linh Nghiễn!

Đây chính là Thông Thiên Linh Bảo mà Lâm Hiên lấy được từ Tuyết Hoa Thánh Tổ.

Mặc dù cũng không phải bảo vật Tiên Thiên, nhưng trong đám Hậu thiên Linh Bảo rất là có tiếng.

Lực phòng ngự không phải chuyện đùa, đối mặt Đào Ngột, Lâm Hiên cũng không có chút nào dám khinh thường, trực tiếp tế ra hai kiện bảo vật bất phàm.

Rống !

Nhưng mà không chờ hắn làm ra động tác tiếp theo, một tiến tru rung trời chuyển đất vang lên, sau đó không gian trước mắt trở nên mơ hồ, một chỗ cách trước người hắn hơn trăm trượng bỗng có thêm một quái vật hung ác

Mặt người, thân cọp, hai cái răng nanh thật dài lộ ra ngoài.

Đào Ngột!

Cùng quái vật chết trong tay mình trăm năm trước giống nhau như đúc, song khí tức của nó lại cường đại hơn rất nhiều.

Mặc dù không phải bản thể, nhưng khối phân thân này hiển nhiên đang ở trạng thái toàn thịnh, trên người không có một chút vết thương, đây có lẽ sẽ là trận chiến gian khổ nhất của Lâm Hiên từ khi bước vào con đường tu tiên tới nay.

Đào Ngột mặc dù đang đứng cách xa hơn trăm trượng, song uy áp cả người phát ra không phải chuyện đùa, nếu không phải thực lực Lâm Hiên hơn xa tu sĩ bình thường, đổi lại là một tên Phân Thần kỳ khác, rơi vào tình trạng như hắn bây giờ, chỉ cần luồng linh áp này cũng đủ khiến cho tên đó khom lưng quỳ gối rồi.

Đào Ngột không hổ là một trong những Chân Linh, hơn nữa cực kỳ hiếu chiến, mấy trăm vạn năm trôi qua, không biết có bao nhiêu đối thủ mạnh mẽ chết trong tay nó.

Giờ phút này, sát khí cùng linh áp hợp thành một thể, giống như một dòng nước xoáy khổng lồ, muốn nuốt chửng Lâm Hiên.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: