Loại công kích thực chất nhưng vô hình này, không chỉ có thể khiến cho người ta kinh sợ mà còn có lực sát thương cực kỳ đáng sợ, đồng tử Lâm Hiên hơi co lại, cũng không dám dùng thần thức hóa hình ứng phó.
Tuy rằng cường độ thần thức của hắn hơn xa so với tu sĩ cùng giai, nhưng so với Đào Ngột cảnh giới Độ Kiếp kỳ thì vẫn thua kém rất nhiều.
Bất quá...chỉ dựa vào khí thế mà mơ tưởng muốn hù chết mình sao?
Thật ngây thơ.
Trên mặt Lâm Hiên, cũng hiện lên một tia nanh ác, răng rắc, tiếng xương cốt nổ vang, đồng thời một cổ lệ khí đáng sợ từ trên người hắn chen chúc chui ra, trong khoảnh khắc Lâm Hiên giống như biến thành một đầu hung thú thượng cổ hoang dã.
Không thể thua khí thế.
"Aaaaa"
Lâm Hiên giơ tay phải lên, một quyền đơn giản tự nhiên đánh tới.
Thuận theo động tác của hắn, không khí phía trước, phảng phất như bị một cổ lực lượng cực mạnh vặn vẹo xé rách, tiếp đó lấy mắt thường có thể nhìn thấy không gian đang sụp đổ.
Đúng vậy, chính là sụp đổ.
Trãi qua hơn trăm năm, thực lực của Lâm Hiên tăng lên bội phần, một quyền đánh ra, không ngờ có thể làm cho không gian sụp đổ.
Sau đó quyền kình ẩn chứa cổ quái lực mạnh mẽ đánh vào dòng xoáy ở trước người Đào
Ngột.
Tình cảnh đó thật khó nói thành lời.
Giống như thiên thạch khổng lồ rơi xuống, như sấm sét nổ giữa trời quang, hung hăng như muốn xé rách màng nhĩ, lúc này chỗ va chạm phát ra ánh sáng quét sạch gió lốc trên chín tầng trời.
Cũng may, nơi này là trời cao vạn dặm, nếu không chỉ cần một kích này thì nơi trú ngụ của Tuyết Hồ tộc e rằng đã bị sang thành đất bằng.
Mà đòn công kích này chỉ là thăm dò của lão quái Độ Kiếp kỳ đã có uy lực như vậy.
Sắc mặt Lâm Hiên cực kỳ khó coi.
Địch nhân so với tưởng tượng của bản thân còn cường đại hơn mấy lần. Chẳng lẽ nơi này thực sự sẽ trở thành mồ chôn của mình sao?
Không có thời gian cho sự hèn yếu, hai tay Lâm Hiên múa lên, đánh ra từng đạo pháp quyết, theo từng động tác, Cửu Cung Tu Du Kiếm trước người nổi lên linh quang, một hóa ba, ba hóa thành chín, trong phút chốc, kiếm quang chói mắt liền che cả bầu trời.
"Aaaaa"
Lâm hiên còn chưa vừa lòng, trên đầu ngón tay tiếp tục hiện ra thêm mấy đạo pháp quyết vô cùng huyền diệu.
Lập tức hàng trăm kiếm quang lại phát sinh biến hóa.
Lúc đầu dài gần một thước, giờ này lại đón gió phóng to hơn.
Rất nhanh, liền biến thành từng đạo cự kiếm to hơn trăm trượng, phù văn bên trên cứ phun ra nuốt vào, dày đặc như mắc cữi.
Cự Kiếm Thuật.
Nguyên bản đối với loại cấp bậc tu tiên giả như Lâm Hiên dù cho có biến thành thần kiếm có khả năng phá trời rạch đất cũng không có gì là đáng ngạc nhiên.
Nhưng chú ý kỹ thì lúc này kiếm quang mà Lâm Hiên biến hóa ra cũng không phải chỉ có một cổ, mà là có hơn mấy trăm đạo.
Mỗi một đạo kiếm quang, đều biến thành một cự kiếm dài hơn trăm trượng đâm thẳng lên trời, tràn đầy khí thế, khiến cho ngay cả Đào Ngột cũng phải lé mắt.
Tiểu tử này điên sao?
Thủ đoạn như vậy, căn bản không phải đẳng cấp Phân Thần có thể thi triển. Không nói chuyện khác, chỉ riêng pháp lực tiêu hao,đã là một con số kinh khủng.
Đừng nói vỏn vẹn một tu sĩ Phân Thần trung kỳ, ngay cả như đại tu sĩ hậu kỳ cũng không thể chống đỡ.
Kết quả của việc cưỡng ép thi triển chỉ có một đó chính là phản phệ. Phản phệ pháp lực tuy rằng không bằng tẩu hỏa nhập ma, nhưng đối với tu tiên giả cũng vạn phần nguy hiểm.
Trong mắt Đào Ngột, lộ ra vẻ chê cười giống con người.
Trời tác nghiệt, còn có thể sống, tự tác nghiệt, không thể sinh tồn, tiểu tử thúi này thật ghê tởm, tự mình muốn chết sao?
...
"Hương Nhi, muội định làm gì?"
Viện Kha một phen giữ chặt cánh tay trắng như ngọc của muội muội mình, Hương Nhi lúc này trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng: "Tỷ tỷ, buông muội ra, người trong tộc đều đã thay đổi, muội phải đi giúp Lâm Hiên ca ca."
Hương Nhi nôn nóng, chuyện cho tới lúc này, nàng đã hiểu rõ, trái tim của mình không biết từ lúc nào đã giao cho người đàn ông cao to kia.
"Giúp Lâm Hiên, muội đi như thế, sẽ làm loạn thêm thôi, nếu như muội muốn hắn chết, tỷ không ngăn muội nữa, cứ việc đi đi." Giọng Viện Kha lạnh lùng, đồng thời buông tay muội muội ra.
Không phải nàng vô tình, mà là nàng rất hiểu tính cách của tiểu muội mình, càng khuyên can thì càng khuyên không được, muốn nàng thay đổi chủ ý, chỉ có thể dùng biện pháp như vậy...
"Tỷ tỷ, tỷ muốn nói..."
Hương Nhi kinh ngạc quay đầu, nàng cũng cảm thấy địch nhân rất đáng sợ, nhưng bản thân cũng không phải nặn từ bùn giấy, bản thân mình dầu gì cũng là Phân Thần kỳ, thêm một người trợ giúp sao có thể không trợ giúp được gì mà còn thêm loạn, như vậy có phải nói quá hay không?
"Hương Nhi, Lâm Hiên không chỉ là người muội yêu, mà còn là ân nhân cứu mạng tỷ, đối với tộc chúng ta cũng có đại ân đại đức, chẳng lẽ muội cho rằng tỷ tỷ là kẻ tham sống sợ chết, nếu như có thể thì tỷ đã xông lên giúp một tay rồi..."
"Địch nhân quá mạnh"
Viện Kha ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt nhìn lên trời "Chẳng lẽ muội không cảm nhận được linh áp đó căn bản không phải Phân Thần kỳ."
"Tỷ tỷ nói..."
Vẻ mặt Hương Nhi cũng trở nên ngưng trọng, tuy rằng nàng không có vẻ thành thục cẩn trọng như tỷ tỷ, nhưng tốt xấu gì cũng cai quản Tuyết Hồ tộc hơn trăm năm, tính cách bốc đồng đã được mài dũa rất nhiều, vừa rồi bất quá chỉ là quá quan tâm nên bị loạn, bây giờ trên khuôn mặt thanh tú lại lộ lên vẻ kinh hãi, từng tiếng lấp bấp truyền vào lỗ tai "Đối phương là lão quái Độ Kiếp kỳ?"
"Đúng vậy, mặt người, thân hổ, răng nanh lộ ra ngoài, đuôi dài hung mãnh, hình ảnh này muội muội chẳng lẽ còn chưa hình dung ra?"
"Đào Ngột"
Kiến thức của Hương Nhi có lẽ không theo kịp tỷ tỷ, nhưng Đào Ngột là một trong tứ hung của Ma giới, ác danh tự nhiên lan xa, Hương Nhi sao lại có khả năng chưa từng nghe qua.
Sắc mặt nàng thoáng trắng bệch.
Chân Linh, đó chính là quái vật so với lão quái Độ Kiếp kỳ còn lợi hại hơn mấy lần, vậy Lâm Hiên há không phải chết chắc sao.
"Không được, không thể để cho huynh ấy chết như vậy."
Hương Nhi hoảng sợ nhưng không lùi bước, ngược lại cả người nổi lên linh quang, chuẩn bị bay lên trời cao vạn dặm, bất quá cử động này của nàng cũng không thoát khỏi dự liệu của Viện Kha, tay mắt lanh lẹ, một lần nữa giữ chặt muội muội "Nha đầu ngốc, muội không cần nôn nóng, Đào Ngột tuy hung hãn vô cùng, nhưng tuyệt đối không dám buông bản thể xuống Linh giới, cái này hơn phân nửa chỉ là phân thân mà thôi."
Viện Kha công chúa quả thực bình tĩnh, dăm ba câu, không ngờ đoán được chân tướng. "Thế thì sao chứ, cứ cho là phân thân thì cũng có đẳng cấp Độ Kiếp, Lâm Hiên ca ca..." Hương Nhi vẫn như cũ sốt ruột đến độ không làm chủ được bản thân.
"Vậy muội đi thì sao, cùng chết với hắn à, có tác dụng gì chứ?" Giọng Viện Kha như đòn cảnh tỉnh "Lâm Hiên sớm biết thân phận của địch nhân, nhưng không có chạy, e rằng lo lắng chúng ta bị họa lây, muội làm như vậy không phải phụ lòng hắn sao?"
"Tin tỷ đi, Lâm Hiên không phải là tu sĩ bình thường, dám lưu lại đối mặt với Đào Ngột, hơn phân nửa nhất định có thủ đoạn chắc chắn, cứ ở chỗ này, còn có thể chờ thời cơ, trợ giúp cho hắn, nếu bây giờ mà xông lên, suy cho cùng loạn càng thêm loạn mà thôi..."
Viện Kha nói như vậy là có đạo lý, nếu như Lâm Hiên có thể cùng Đào Ngột lưỡng bại câu thương, thì mình và muội muội, có thể là lực lượng mấu chốt quyết định sự thắng bại của trận chiến này.
"Nhưng..."
"Đừng nói nữa, muội không phải thích Lâm Hiên sao, vậy thì phải tin tưởng hắn, tin tưởng tỷ, người đàn ông mà muội muội nhìn trúng nhất định không phải tu sĩ tầm thường.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: