Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính Á Hả? Chê Nha

Chương 3




4.

Khi ta đang trốn trong thành với thương đội, vị nhiếp chính vương này đã đích thân dẫn binh tới bắt ta.

Trong những vở hí khúc ở Nam quốc, hình tượng của Lục Kiến Minh là chiến thần vệ quốc anh minh thần võ, còn Triệu Dự lại được xây dựng như một tên hề ngoại quốc, và luôn xuất hiện với hình tượng hài hước.

Nói tóm lại, sau khi xem hí kịch nhiều năm, hình tượng hắn đã ăn sâu vào tâm trí khiến ta chẳng sợ hãi hắn được bao nhiêu cả.

—— Kể cả khi hắn dẫn đầu một đội kỵ binh hạng nặng lạnh lùng đứng trước mặt ta, trong mắt còn đọng lại sự điên cuồng khát máu.

Khi bắt được ta, hắn hưng phấn ngửa mặt lên trời cười to, ngay cả bộ râu quai nón cũng rung động theo. Cười xong, hắn vươn tay nhấc ta lên, đặt nằm ngang trên lưng ngựa.

Trong tay hắn, ta không giống một người sống mà ngược lại giống như một con lợn đã chết chờ bị thiêu.

Ta nằm trên lưng ngựa bị đụng đến mức dường như lục phủ ngũ tạng đều vỡ nát thì nhịn không được mà tìm một chỗ không có giáp sắt bảo vệ của hắn để nhéo một cái.

Nam nhân đang thảnh thơi huýt sáo bỗng lạc giọng, mắt phượng xinh đẹp trừng ta, biểu cảm kinh ngạc hiện lên sau bộ râu.

Lúc ấy ta mới phản ứng lại, hóa ra nơi ta nhéo là bắp đùi của hắn.

Ta không kịp hối hận, lại càng không ngượng ngùng, dùng vẻ mặt đau khổ nói với hắn: "Đại ca, chậm một chút được không? Ta sắp ói mất thôi......"

Nói xong, dạ dày ta còn phối hợp nôn khan cho đáng tin cậy hơn.

Dường như sợ ta thật sự nôn làm bẩn người hắn, Triệu Dự ngừng vung roi, tốc độ của con ngựa cũng dần dần chậm lại.

Ta bị Triệu Dự ném vào phòng giam âm u ẩm ướt, trên đất chỉ có một cái giường bằng chăn bông đen sì rách nát đến độ không nhìn thấy màu sắc, trong góc còn đặt một cái bô mùi hôi thối nống nặc đến nghẹt thở.

Ta gần như ngất đi, bị giam ở nơi này ta thà đi chết còn hơn!

Ta lập tức gọi Triệu Dự đang định quay người đi: "...... Có thể nâng hạng phòng không? Là cái loại đưa thêm tiền để thăng hạng ấy."

Triệu Dự còn chưa lên tiếng, giáo úy bên cạnh hắn đã nổi giận trước.

"Ngươi tưởng đây là khách điếm hả? Ngươi còn nhớ được mình là tù nhân không?!"

Ta rụt cổ lại, nhưng vẫn lôi kéo Triệu Dự không buông.

Thật ra trong lòng ta đã nắm chắc ba, bốn phần, Triệu Dự đã đặc biệt bắt một kẻ vô danh tiểu tốt như ta thì chắc chắn ta có chỗ hữu dụng, nếu vẫn còn giá trị lợi dụng thì tính mạng của ta sẽ được bảo toàn.

Đã vậy tại sao lại không thử liều một phen? Dù sao nhiều nhất chỉ là không được đáp ứng mà thôi.

Nhưng mà Triệu Dự nhìn chằm chằm ta một lúc lâu rồi thực sự phân phó người đổi cho ta giường và cái bô mới.

Ít nhất thì có thể miễn cường nằm xuống ngủ được.

Ta nghiêm túc dùng vẻ mặt chân thành tâng bốc Triệu Dự: "Ngài quả thật hoàn toàn khác xa với hình tượng của ngài trong hí kịch, ngài uy phong hiển hách, dáng vẻ đường hoàng, là hạc trong bầy gà, là mặt trời trên cao, là người tốt có trái tim nhân hậu!"

Những lời này cũng không phải nói nhảm.

Mặc dù khuôn mặt Triệu Dự bị che bởi bộ râu rậm rạp bên miệng nhưng dáng người lại thẳng tắp, cao lớn uy nghi, hoàn toàn khác với hình tượng đầu hói bụng bia trong hí kịch Nam quốc.

Nhưng Triệu Dự cũng chẳng tỏ ra vui mừng hay bất kì thái độ gì trước những lời khen ngợi của ta mà hừ một tiếng sau đó quay người bỏ đi.

Có điều trước khi ra khỏi hành lang, ta mơ hồ nghe thấy hắn hỏi giáo úy bên cạnh: "Hí khúc Nam quốc diễn ta thế nào?......"

Lần kế tiếp ta nhìn thấy Triệu Dự là khi ở trên thành lâu.

Ở trên thành lâu, ta vì tình thế cấp bách mà hôn hắn, lúc đó trong lòng ta tràn ngập vui sướng thoát được kịch bản, vốn không nghĩ tới hậu quả bên phía Triệu Dự.

Nhỡ đâu Triệu Dự cảm thấy ta chiếm tiện nghi của hắn, cố tính làm hắn mất mặt sau đó xử tử ta thì phải làm sao bây giờ?

Trên đường đi, ta hơi sợ hãi.

Nhưng ngay khi nhìn thấy Triệu Dữ ta lập tức ngơ người trong giây lát.

Bộ râu trên mặt hắn biến mất, cả khuôn mặt lộ ra.

Mắt phượng linh động, sống mũi cao thẳng, cứ tưởng rằng tướng mạo thô kệch nhưng không ngờ tới gương mặt rất đẹp trai nha.

Nhưng từ lúc trên tường thành xuống đây mới được bao lâu chứ?Hắn còn rảnh rỗi để cạo râu ư?

"Khụ." Triệu Dự hắng giọng, chắp tay sau lưng đi về phía ta, đứng yên ở trước mặt ta, một lúc sau mới mở miệng nói: "Ngươi thích ta à?"

Hả??

Ta choáng váng nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp.

Hành vi như vậy bị hiểu lầm là thích hắn cũng rất bình thường.

"Ta......" Ta nên giải thích như thế nào đây?

Triệu Dự giơ tay ngăn cản, trầm giọng nói: "Không cần nói nữa, chúng ta không có khả năng."

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Vừa vặn luôn, không cần phải giải thích nữa.

Triệu Dự không giữ ta ở lại lâu, sau khi tuyên bố câu “ Chúng ta không có khả năng” thì phất tay đuổi ta đi.

Lúc rời đi ta quay đầu nhìn lại thì đã có lang tướng tiến vào bẩm báo, Triệu Dự lại như một ngày có trăm công nghìn việc.

Việc này cứ như vậy là xong ư?

Ta tự cảm thán vận may của mình.

Nhưng còn một tin vui nữa tới vào lúc trời tối, một tiểu binh đến báo tin cho ta.

Ta không phải sống trong nhà giam âm u ẩm ướt này nữa.