Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính Á Hả? Chê Nha

Chương 4




5.

Sau khi man tộc Bắc quốc đánh chiếm tòa biên thành này nha môn huyện trở thành trụ sở chỉ huy của man binh, tướng lĩnh cao cấp của man binh cũng sống ở hậu viện.

Ta được đưa tới một gian phòng ở hậu viện nha môn.

Nhìn qua, gian phòng hẳn là phòng ở của tiểu thư nhà huyện lệnh, mọi đồ vật của nữ nhi đều đầy đủ cả.

Ta rất thắc mắc, vì sao trong một đêm đãi ngộ của ta lại đột nhiên trở nên tốt như vậy?

Đương nhiên, ta sẽ không cảm thấy vị nhiếp chính vương kia có ý đồ gì đối với ta —— Hắn đã nói rõ ràng là ta và hắn không có khả năng.

Nếu vậy, tại sao......

Ta là người tâm lớn nên nghĩ mãi mà không hiểu thì không thèm nghĩ nữa, dù sao sống ở đây tốt hơn trước kia rất nhiều.

Mấy ngày nay ta ở phòng giam đều chưa ngủ ngon một giấc nào, hôm nay ngủ bù vậy.

Ta vừa vào phòng thì ngủ thiếp đủ, ngủ một mạch tới buổi chiều hôm sau, cho tới khi cái bụng “Ục ục” đánh thức ta dậy.

Không ai gọi ta ăn cơm nên ta chẳng thể làm gì khác ngoài việc tự mình ra ngoài kiếm cái gì đó để nhét vào bụng.

Không tìm được gì để ăn nhưng ta bất ngờ phát hiện hậu viện không có bất kỳ ai.

Đúng vậy! Không hề sai! Một người trông coi cũng không có.

Như vậy không phải có thể chạy trốn ư!

Nhưng ta còn chưa kịp tìm thấy lối ra thì bị một vị tướng lãnh mập mạp bắt được.

Đại mập mạp toàn thân tản ra mùi rượu nồng nặc, ăn to nói lớn nhưng động tác cực kỳ linh hoạt, trong chốc lát đã tóm lấy gáy ta.

Ta thầm mắng trong lòng, thật xúi quẩy quá đi mà.

Đại mập mạp nhìn ta chằm chằm hồi lâu, sau đó đột nhiên nhấc bổng ta lên: "Ngươi, ngươi là mỹ nhân, vậy thì tặng, tặng cho nhiếp chính vương đi!"

Ta: "......"

Ngươi nịnh nọt lãnh đạo nhưng mà đừng lấy ta làm lễ vật chứ!

Đại mập mạp ít nhất phải một mét chín, ta là thực sự bị hắn nhấc đi, giãy dụa gào thét cũng chẳng có ích gì.

Nhưng khi thả ta ra lại càng quá đáng, ném trực tiếp luôn!

Ông trời phù hộ, may sao sau khi trời đất quay cuồng một phen, ta rơi vào một bức tường mềm mại...... Không, không phải tường!

Ta ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp đôi mắt đen láy của Triệu Dự.

Đại mập mạp chân nam đá chân chiêu cười hì hì nói: "Vương, vương gia, chúng ta đều, đều có cô nương hầu hạ, một mình ngài quá cô đơn, mạt tướng tìm cho ngài một vị tuyệt, tuyệt sắc mỹ nhân...... Nấc ~"

Bây giờ ta mới để ý trong gian phòng này tụ tập đầy Man binh tướng lĩnh, đang dự tiệc vô cùng vui vẻ.

Những người còn lại ai cũng trái ôm phải ấp, chỉ có Triệu Dự ngồi ở phía trên lẻ loi trơ trọi.

Ta nằm trong lòng Triệu Dữ, mắt lớn trừng mắt nhỏ như chưa kịp phản ứng.

Đại mập mạp ở bên cạnh cười cười rồi lại ôm quyền.

"Ngài tận hưởng ha, mạt tướng xin phép cáo lui."

Nói xong thì cảm thấy mình rốt cuộc đã nịnh nọt thành công, mĩ mãn rời đi.

Ai nói nhiếp chính vương không gần nữ sắc? Chẳng phải đã ôm người ta trong lòng, lại còn trìu mến nhìn nhau sao!

Không sai, trong mắt mọi người tại hiện trường, Triệu Dự đang ôm eo ta, ta vòng qua cổ của hắn, bốn mắt nhìn nhau, quả thật là một bức tranh tình chàng ý thiếp mặn nồng.

Ngay cả ta cũng thiếu chút nữa chìm trong đôi mắt đen sâu thẳm của Triệu Dự.

Nhưng cảm xúc của ta nhanh chóng bị đánh gẫy.

Triệu Dự gương mặt vốn không chút thanh đổi lại dần dần lộ ra vẻ rạn nứt, dường như cảm thấy ghét bỏ.

Hắn dùng giọng nói khá dễ nghe của mình nói ra một câu cực kỳ bất lịch sự ——"Ngươi sao lại thúi như vậy?"

Ta: "......"

Triệu Dự cau mày đẩy ta ra, sau đó còn xoa xoa mũi mình.

Ta: "......"

Ta lại nhào tới lần nữa! Ôm chặt lấy cánh tay của Triệu Dự, ngồi dựa vào hắn.

Nói ta thúi hả? Đây không phải do ngươi ban tặng à!

Nhốt ta trong phòng giam nhiều ngày như thế, ăn uống ngủ nghỉ tất cả mọi việc đều giải quyết trong không gian nhỏ đó, sao có thể không thúi?!

Dù sao ta cũng là một phú nhị đại, vì ngươi muốn chơi trò chơi biến thái này mà phải chịu bao nhiêu khổ sở, ngươi còn dám chê ta thúi?!

Với tâm lý trả thù, ta càng ôm chặt Triệu Dự hơn, kết quả là hơn nửa người đã ở trong vòng tay hắn.

Triệu Dự lúc đầu còn từ chối, về sau động tác đẩy ra ngày càng chậm, cũng càng ngày càng bất lực.

Triệu Dự lúc này không mặc giáp trụ, chỉ mặc một chiếc áo ngoài cổ tròn màu tím ngọc, mỏng đến mức ta có thể cảm nhận cả những khối cơ thịt rắn chắc trên cơ thể hắn.

Bỗng nhiên, ta cảm thấy thân thể dưới lòng bàn tay cứng đờ.

Ngẩng đầu nhìn lên.

Quả nhiên, Triệu Dự căng mặt nói: "Làm càn!"

Dù sao người ta cũng là thống lĩnh quân địch dẫn theo thiên binh vạn mã, ta rốt cuộc cũng cảm nhận được một xíu sợ hãi, thân thể thẳng tắp, hơi rụt cổ lại.

"Mặc kệ ngươi thích ta như thế nào, ở trước mặt mọi người động thủ động cước như thế này thì còn thể thống gì!" Sắc mặt Triệu Dự vẫn tái nhợt như trước.

Ta cúi đầu ngoan ngoãn nghe mắng.

Đúng lúc này, một tên lính quèn tiến đến thì thầm vài câu bên tai Triệu Dự rồi giao cho hắn một phong thư.

Triệu Dự nhanh chóng đọc hết sau đó chế nhạo vò thư thành một cục.

Sau một lúc lâu, hắn liếc nhìn ta.

"Lục Kiến Minh muốn dùng Mười vạn lượng hoàng kim đổi lấy mạng ngươi, người yêu ngươi thật là tình thâm nghĩa trọng."

Không biết có phải là ảo giác của ta hay không, nhưng ta luôn cảm thấy Triệu Dự nghiến răng nói câu này, mà từ kẽ răng dường như có một mùi chua* thoảng qua.

*mùi chua: ở đây dùng theo nghĩa kiểu ghen tuông, ghen tị ( vì bên trung ăn giấm là ghen ấy)