Bạn Gái Tôi Là Tiên Nữ

Chương 6: Anh Chàng Julien




Gia Linh cô ấy đi xa được một khoảng, ông sẫm gương mặt buồn bã lom khom cúi người, đưa tay nhặt từng món cây trâm cài tóc vương vãi khắp nơi trên mặt đất miệng lẩm bẩm

“Vừa mới sáng sớm, chưa bán được cái gì, mà bị mấy người phá như chắc lát đốt phong long mới được”

Anh chàng người pháp, vẫn còn chưa đi nhìn ông sẫm trung niên,giọng anh đầy ái ngại

“Thật là xin lỗi ông nhiều lắm tôi không có muốn mọi chuyện trở nên như vậy”

Ông sẫm trung niên nhìn qua anh,giọng cộc lốc

“ Nị chọc ai, không chọc lại đi chọc cô ba nhà họ Mã, cô ấy nổi tiếng là đanh đá nhất ở cù lao phố này”

Anh gãy đầu mà nghĩ”Người ta nói con gái phương Đông dịu dàng hiền hòa vậy mà cô ấy hung dữ quá chừng” anh nghiêng đầu nhìn ông sẫm mà hỏi

“Vậy xin hỏi ông có biết nơi nào có nhà thuê giá vừa phải không vậy?”

Ông sẫm lắc đầu xua tay mà nói

“không biết, nị đi hỏi A Hỷ xem cậu ta là xe kéo nên chuyện gì cũng rành”

Anh chàng ngạc nhiên thắc mắc hỏi

“A Hỷ anh ta là ai?”

Ông sẫm chỉ tay về phía trước xa xa, một chàng trai đang kéo xe, chạy nhanh trên đường, vừa chạy tới anh chàng vội vàng bước nhanh trước mặt Lâm Hỷ đưa tay chào

“Chào anh tôi tên là Julien, anh có thể cho tôi hỏi chuyện một chút không?”

Lâm Hỷ nhìn qua anh chàng này một lượt, cách ăn mặc của anh ta rất chỉnh chu,mặt mày sáng sủa chắc hẳn, không phải người xấu, anh ôn hòa bảo

“ Chào tên tôi là Lâm Hỷ, anh có gì cần hỏi thì cứ hỏi”

Anh chàng Julien ôn tồn bảo

“À, tôi muốn hỏi anh có biết chỗ nào cho thuê nhà chỉ vậy thôi”

Lâm Hỷ mắt anh lóe sáng lên,giọng anh vui vẻ

“Nhà tôi tầng trên còn một phòng trống, anh có muốn thuê không, tôi tính giá hữu nghị cho anh, muốn tới liền không tôi dẫn anh đi!”

Lâm Hỷ, vội vàng định vòng xe kéo lại định dẫn anh chàng Julien tới nhà mình, anh ta vội vàng nói

“À,khoan tôi giờ có việc đi gấp tới trường Vĩnh ký khi nào xong việc ở đấy, rồi tôi tới nhà anh cứ cho tôi địa chỉ”

Lâm Hỷ anh gật đầu đồng ý, sao đó viết lại địa chỉ cho Julien, Bên trong sân trường một khuôn viên cây xanh, dưới tán cây Bàng tiếng cười của cô nữ sinh rôm rả, vài cậu nam sinh đang thi nhau đá cầu trong sân,

Anh chàng Julien chậm rãi đi vào cổng trường, ngắm nhìn xung quanh, ngôi trường Hoa pháp kiến trúc khá độc đáo, một ngôi trường hình học tứ giác, hai trái nhô ra làm văn phòng ban hành chính, hai dãy nhà một tầng dành cho học sinh học tập, thầy hiệu trưởng trường, là một ông già đầu hói mặc trong áo sơ mi trắng, quần dài đen, ông mỉm cười đưa tay ra mà nói

“Chào cậu Julien”

Julien Anh đưa tay ra bắt vào tay ông vui vẻ đáp

“Chào thầy hiệu trưởng”



Bắt tay chào hỏi nhau, Anh cùng ông ta, đi ngang qua các hành lang lót gạch ca rô, từng cánh cửa mái vòng cong, từng bước đi tới phòng giáo viên thấy ông hiệu trưởng đi tới, các giáo viên khác đang ngồi tại bàn soạn bài giảng gương mắt nhìn qua cúi đầu chào, ông ta đưa tay ra giới thiệu

“Giới thiệu với các cô thầy, đây là thầy giáo dạy tiếng Pháp hôm nay, sẽ tới chỗ chúng ta dạy học!”

Anh bước tới mỉm cười mà nói

“Chào mọi người tôi tên là Julien,hân hạnh được gặp,mong mọi giúp đỡ”

Một cô gái gương mặt hiền lành, ngồi tại bàn giáo viên, đang ngước mắt nhìn qua anh, khi nghe anh nói chuyện, chợt cô đứng dậy ngạc nhiên hỏi

“Anh nói tiếng Việt giỏi quá”

Anh mỉm cười ôn tồn đáp

“Dạ, chỉ tạm tạm thôi”

Cô giáo khẽ tươi cười khen ngợi

“Anh khiêm tốn quá, tôi là ngọc hân còn cô ngồi kế bên tôi là Gia Linh”

Gia Linh đang soạn bài giảng,nghe tới giới thiệu về mình đứng dậy cúi đầu chào vui vẻ nói

“Chào anh tôi là Gia Linh..

Cô ngước mắt lên nhìn lại vào mặt anh ta, cô mở to mắt kinh ngạc nói lớn

“Là anh!”

Anh chàng Julien mở to mắt ngạc nhiên thốt lên

“Là cô”

Thầy hiệu trưởng nhìn hai người họ thắc mắc hỏi

“Cô và thầy có quen biết nhau hả?”

Hai người họ quay đầu lại, nhìn hướng khác đồng thanh

“không hề quen!”

Gia Linh giọng cô cộc lốc

“Tôi làm sao quen với một tên có kiểu đầu như ổ rơm”

Julien giọng anh khá khó chịu

“Ha, Đầu tôi ổ rơm, còn hơn kiểu đầu sợi mì của cô”

Gia Linh bực bội quay đầu lại nhìn anh hét lớn

“Anh nói ai là đầu sợi mì hả?”



Julien Anh không thèm quay lại nhìn cô, giọng cộc lốc

“Thì cô đấy chứ ai”

Thầy hiệu trưởng nhìn hai người họ đấu khẩu với nhau, ông lắc đầu bảo

“Nếu hai người muốn cãi nhau, thì ra khỏi trường mà cãi còn giờ thì lo dạy học đi”

“Dạ” Julien Anh cúi đầu chào thầy hiệu trưởng, quay người bước tới bàn giáo viên của mình kéo ghế ra ngồi xuống, liếc mắt nhìn qua cô ấy, “ Trái Đất thật tròn mà đi đâu cũng gặp cô ta thế nhỉ?”

Tiếng trống trường vang lên, Julien đi nhanh ra ngoài cổng, tới nhà A Hỷ được anh giới thiệu từ nơi trong nhà, đưa Julien đi lên tầng trên, một căn phòng khá thoải mái, giường niệm phủ một màu xanh nhạt, bên cạnh đầu giường một tủ gỗ màu nâu nhỏ gọn nhiều ngăn kẻo, một cây đèn đọc sách trên đầu tủ,

Tuy phòng không lớn nhưng sạch sẽ, Anh chàng Julien bước đi tới mở cánh cửa ban công nhìn ra ngoài một hàng hoa giấy màu hồng nhạt, tạo cho anh cảm thấy thật bình yên, Lâm Hỷ anh đi đến đứng bên cạnh hỏi

“Thế nào anh vừa ý với căn phòng này chứ”

Julien anh gật đầu đáp

“Được lắm tôi nghĩ sẽ thuê căn phòng này”

Lâm Hỷ anh vui vẻ nói

“Vậy thì hay quá”

Mộ giao cô ấy đứng cạnh bên nhìn anh chàng người pháp, đưa tay lên chạm nhẹ vào tóc anh ta ngây ngô hỏi

“Đây là người tây dương đó sao? anh ta có màu tóc ngộ ghê, màu mắt cũng thật lạ lẫm? lại còn cao quá chừng luôn!”

Lâm Hỷ giọng bực bội ra lệnh cho cô

“Cô đừng có phá nữa”

Julien Anh ngỡ ngàng, thắc mắc hỏi

“Anh nói phá gì?”

Lâm Hỷ xua xua tay phân trần

“À, ý tôi nói là mấy con ruồi đó mà”

Mộ Giao bước tới Lâm Hỷ mỉm cười ôn nhu nói

“Lúc thì nói ta là ong ong bây giờ thì nói ta là ruồi, ngươi giỏi ngụy biện ghê ha”

Lâm Hỷ im lặng liếc mắt nhìn qua cô tỏ vẻ không vui, “cũng tại cô hết, từ khi gặp cô ấy đến giờ toàn là gậy phiền phức, làm tôi cứ phải biện minh liên tục”

Julien anh vui vẻ mỉm cười

“Vậy hôm nay tôi sẽ dọn tới đây sống xin anh hãy luôn giúp đỡ tôi”

Lâm Hỷ giọng anh vui vẻ đáp

“Được tôi luôn sẵn lòng!”