Bạn Gái Tôi Là Tiên Nữ

Chương 7: Đối Nghịch




Bên trong Vũ trường, Một điệu nhảy cancan mở màn trên sân khấu, các cô vũ công mặc trong bộ Đầm màu sắc rực rỡ cùng tiếng nhạc vui nhộn, còn ở dưới khán đài các quan khách vui vẻ nhảy múa theo điệu nhạc,

Kết thúc các điệu nhảy cancan, thì các nữ ca sĩ bước lên sân khấu trình diễn bài hát của mình, phương Dung cô mặc trong chiếc áo dài trắng tinh khôi trang điểm nhẹ nhàng, bước lên sân khấu cô cất giọng hát trong trẻo, lại trầm ấm ánh mắt thì thoáng buồn theo điệu nhạc vu dương, khách dưới sân khấu thay đổi điệu nhảy từ sôi động thành dịu dàng êm nhẹ theo bài nhạc,

Phía dưới khán đài,anh ta ngồi trên ghế trong bộ vets trắng, cầm ly rượu lắc nhẹ đưa vào miệng uống một ít, nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thích, đưa ngón tay ra hiệu gọi anh bồi đi tới, nói nhỏ vào tai anh bồi gật đầu đi ra,sau khi bài nhạc kết thúc có lui về hậu trường, ngồi trên bàn trang điểm, cô lau chùi sạch lớp phấn son, lúc này anh bồi đi tới trên tay cầm một bó hoa hồng rất lớn,mà bảo

“Thưa, cô phương Dung”

“Cậu Hai nhà họ Mã gửi tặng hoa cho cô và muốn mời cô đi ăn cùng cậu”

Phương Dung Cô nhìn bó hoa hồng, ánh mắt không hề hứng thú quay đầu nhìn vào gương cất giọng bảo

“Đem trả nó đi, tôi đã nói bao nhiêu lần tôi chỉ bán giọng hát không tiếp khách mà”

Anh bồi do dự một chút ngập ngừng nói

“Nhưng cô Phương Dung à, Đó là cậu hai nhà họ Mã!”

Cô nhướng mày lên cất giọng lạnh lùng

“Dù có là ai cũng thế thôi”

Cô gái gương mặt khá xinh đẹp trang điểm đậm, mặc trong bộ váy màu đỏ, ngồi bàn trang điểm kế bên, cô ta tỏ vẻ không hài lòng, đốt một điếu thuốc lá lên hút một hơi, Cô ta đứng dậy bước tới gần nhìn cô mà nói nhỏ vào tai giọng chế giễu

“Đúng là người thanh cao, tôi muốn xem thử cô cao quý được bao lâu đây”

Có ta khẩy cười nhẹ, ánh mắt châm chọc làm phương Dung cam thấy khó chịu, gắng kiềm chế lại cảm xúc của bản thân, chợt một cô gái chạy tới gọi

“Cô Thủy Tiên, tới phiên cô ra hát rồi”

Cô ta nhìn qua cô gái trẻ đó, cất cao giọng

“Được rồi, tôi tới đây!”

Cô ca sĩ quay người bước đi nhanh theo hướng sân khấu, phương Dung chỉ im lặng nhè nhẹ, mang túi xách vào khoác khăn choàng lụa mỏng màu hồng nhạt, bước nhanh ra cửa hậu,

Ở bên ngoài nhà hát là Lâm Hỷ anh đang dựa lưng vào tường đứng chờ, cô bước ra khỏi cửa nhìn qua phía trước cô mỉm cười đi tới, Chợt một anh chàng lạ mặt xuất hiện bước tới trước mặt cô, anh mỉm cười trên tay còn cầm bó hoa hồng lúc nãy tặng cho cô, anh ta cất giọng lên

“Từ trước đến giờ không có dám từ chối tôi cả, chỉ có cô là người đầu tiên thôi đó!”

Gương mặt phương Dung đầy nghiêm nghị,giọng nói cộc lốc

“Xin tránh đường cho tôi đi qua”



Anh ta nhướng mày lên giọng anh đầy khẩn định

“Tôi không tránh!”

Phương Dung Cô chuyển sang hướng khác bước đi tiếp, anh ta đi tới kéo tay cô lại, giọng khá gay gắt

“Nếu hôm nay cô không đi dùng bữa tối với tôi, thì tôi không bỏ tay ra”

Phương Dung ánh mắt đầy khó chịu, cất giọng hét lớn lên

“Hãy mau buông tay tôi ra!”

Lâm Hỷ bất chợt nghe tiếng của cô vội vàng chạy nhanh, vung tay đấm mạnh vào mặt anh ta, đứng chắn ngang trước mặt cô ấy, cất giọng cáu gắt hét lớn

“Anh muốn gì hả? định giở trò với con gái nhà lành hả tên khốn kia!”

Anh ta đau đớn ôm lấy mặt mình, người hầu đứng cách đó không xa chạy tới dìu anh ta ngồi dậy, giọng anh ta tức giận đầy thách thức

“Mày, có biết tao là ai không hả?”

Lâm Hỷ ánh mắt không sợ hãi, quát lên

“Là ai tôi mặc kệ, nếu anh mà dám trêu chọc cô ấy, đừng có trách tôi không nương tay!”

Anh ta nghiến răng tức giận,chỉ tay vào Lâm Hỷ hét lớn

“Mày, hãy đợi đấy”

Anh ta quay người bỏ đi, Lâm Hỷ quay người lại nhìn cô ấy ân cần hỏi

“Em có sao không phương Dung!”

Phương Dung nhìn anh lắc đầu nhẹ mỉm cười

“Cảm ơn anh, A Hỷ”

Anh gặt đầu ôn hòa bảo

“Vậy là tốt rồi, chúng ta về thôi”

Phương Dung cô bước vào xe ngồi ngay ngắn, anh kéo chiếc xe chạy nhanh về phía trước, qua buổi sáng hôm sau anh được gọi tới nhà ông lý, ông ta là người cai quản hội xe kéo, một người đàn ông trung niên mặc bà ba trắng, ngồi trên ghế dựa tre hút một điếu thuốc xì gà, thở phì phò, anh bước vào cửa nhìn ông lý cúi đầu chào mà nói

“Xin hỏi ông lý, gọi tôi đến có việc gì không?”

Ông lý ngồi trên ghế dựa, mở mắt ra lim dim giọng đặc khàn



“Chuyện gì hả? anh đã bị đuổi việc từ hôm nay”

Anh mở to mắt ngạc nhiên hỏi

“Tại sao chứ”

Ông lý nhìn cậu khẩy cười nhạt hút thêm một chút, miệng thở khói thuốc phì phò giọng điệu trách móc

“Tại sao hả? anh có biết người mà anh đắc tội là ai không? đó là cậu Hai nhà họ Mã Nặc Á!”

Anh xiết chặt tay lại tức giận chạy nhanh đi, ông lý nhìn theo bóng anh mà lắc đầu, cái tánh nóng nảy như vậy trước sau gì cũng có chuyện, ở bên ngoài vài anh thanh niên chạy xe kéo đang đứng trước cửa vừa thấy Lâm Hỷ chạy tới mà gọi lớn

“A Hỷ chạy đâu vậy”

Anh chạy nhanh tới không thèm trả lời, bọn họ nhìn nhau mà không hiểu chuyện gì xảy ra với anh, trước viên trang nhà họ Mã hai người hầu mở cánh cửa sắt ra quét dọn, anh chạy nhanh tới vào cổng hai người hầu đi tới ngăn chặn lại mà nói

“Cậu vào đây làm gì ai cho phép cậu vào trong hả”

Anh đã dùng hết sức lao tới hét lớn

“Thả tôi ra, tôi phải tìm tên khốn đó tính sổ”

“Mã nặc Á, mau ra đây hôm nay ta sẽ cho ngươi biết tay”

Cậu Hai Nặc Á đang ngồi trên ghế salon trong phòng, gương mặt bầm tím, người hầu A tráng đang lăn trứng gà cho cậu Hai rên rỉ suýt xoa

“Ui da, đau quá đi mất”

Một người hầu nam chạy nhanh tới mà nói

“Thưa cậu Hai, Lâm Hỷ anh ta la hét ở bên ngoài”

Cậu Hai nghiến răng tức giận

“Được lắm, tại mày tìm tới trước nhà tao đừng có trách tao đó”

Cậu Hai đứng dậy cất giọng gọi lớn

“Mau gọi thêm người tới, nhớ mang cây theo”

A tráng cúi đầu nói

“Dạ, Cậu Hai”