Nhưng tôi đã không còn là thằng nhóc bảy tuổi chẳng có sức phản kháng nữa.
Sau vụ bắt cóc đó, tôi đã rèn luyện kỹ năng phá khóa và võ thuật trong nhiều năm, không chút do dự quay người lại nắm lấy cổ tay hắn ta quật ngã, khiến tay hắn bị trật khớp.
Hắn khom người trên đất, thống khổ gầm lên: “Đ* mẹ mày! Chúng mày ngồi trong xe xem kịch à??? Còn không mau bắt thằng nhãi con này lại!!!”
Trước mắt tôi chợt lóe lên ánh đèn xe, tôi bất ngờ không kịp đề phòng, theo bản năng lấy tay che mắt.
Sau đó tôi nghe thấy bên tai mình có gì đó vụt qua với tốc độ cực nhanh. Có người hét to: “Đứng yên đó! Không được nhúc nhích!”
Tôi ý thức được đó là cái gì, thân thể không kiềm chế được mà run rẩy, hô hấp trở nên gấp gáp, đại não vang lên ong ong, chậm rãi đưa hai tay qua đầu.
Có ba tên khác trên xe, một người cầm trên tay khẩu súng.
Hắn vừa mới nổ súng.
Hai tên còn lại từ từ cầm dây thừng và bao tải áp sát về phía tôi, một tên trói dây thừng quanh người tôi, tên kia đến đỡ tên đang nằm trên đất dậy.
“Mẹ nó thằng khốn kiếp!” Tên kia được đỡ dậy, ôm tay, hung hăng đạp một cước vào bụng tôi, tôi không chịu được mà ngã xuống mặt đất, sợi dây thừng đang trói cũng tuột ra.
Shhh.
Trong nháy mắt bụng đau âm ỉ đến tê dại, răng va đập vào môi, mùi máu tanh lan trong miệng.
“Được rồi, trói lại trước đã rồi đập nó sau! Đừng để bị phát hiện!” Tên kia cầm dây thừng ngăn hắn ta lại đi về phía tôi. Miệng còn hùng hùng hổ hổ: “Mẹ nó mày nổ súng làm đ*o gì! May mà đường ở đây ít người!”
Tình huống trước mắt cùng nỗi đau đớn chiếm cứ lấy toàn bộ lực chú ý của tôi.
Cho nên tôi quên mất mục đích của chuyến đi này.
Ngay khi tôi còn đang choáng váng, một cái thùng rác bằng sắt bị đạp bay ra từ con hẻm phía sau tôi, đập mạnh vào tên đang cầm dây thừng trói tôi, khiến hắn ngã nhào xuống đất, mớ hỗn độn bên trong ngổn ngang khắp nơi.
Một cánh tay dùng sức kéo tôi từ dưới đất lên, dẫn tôi vào con hẻm, chạy thục mạng về phía trước.
Cơn gió rít dữ dội bên tai, chấn động khiến mãng nhĩ đau đớn.
Phía sau có tiếng người cùng xe đuổi theo, âm thanh lộn xộn xen lẫn với tiếng chửi bới kiềm chế, thậm chí còn có viên đạn xẹt qua người chúng tôi.
Chúng tôi không dừng lại, hoàng tử nhỏ của tôi kéo tay tôi không nói lời nào, nghiến chặt răng, mặt tái mét, cùng tôi chạy trong con hẻm kéo dài tứ phía.
Tôi chẳng kịp nghĩ gì, chúng tôi thật giống một đôi uyên ương đang liều mạng bỏ trốn.
Địa hình nơi đây xa xôi, chúng tôi chưa đến thăm nhiều, đến khi phản ứng lại thì đã chạy vào ngõ cụt.
Những kẻ đuổi phía sau ngày càng mất đi dấu vết của chúng tôi dưới sắc trời đang dần mờ tối. Ánh sáng chói lòa từ đèn pin cầm tay lần lượt chiếu vào những ngõ nhỏ.
Tôi cũng không biết khi đó mình đã nghĩ gì.
Nỗi sợ hãi cuộn trào thúc đẩy sự tiết adrenaline*, mà tình yêu cùng tuyệt vọng lại khơi dậy trong tôi nhiệt huyết và can đảm.
(Adrenaline* có tên khác là Epinephrine, là một hormon được giải phóng khỏi tuyến thượng thận. Adrenaline trong cơ thể sẽ tăng tiết khi con người có cảm xúc sợ hãi, giận dữ hoặc đam mê thích thú. Sự tăng tiết Adrenaline giúp cơ thể chống lại những phản ứng nguy hiểm, có hại đến cơ thể.)
Trong nháy mắt, tôi nhận ra rằng kỳ thực con người có đủ sức mạnh để chiến thắng nỗi sợ hãi cái chết.
Cuối con hẻm này có một ngã ba nhỏ, khuất trong bóng tối không đèn điện, tôi giấu em ở đó, bảo em đừng lên tiếng, không được đi ra.
Em gắt gao níu lấy tay tôi, mắt đỏ hoe và không ngừng lắc đầu, sắc mặt em trắng bệch, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Em cho tôi xem nhật kí liên lạc trong điện thoại, em đã gọi cảnh sát trước đó rồi.
Nhưng dù cho cảnh sát có hành động nhanh đến đâu, họ cũng không thể nhanh hơn những tên cướp đang cách đó mấy chục bước chân.
Cổ áo của em có máu, một viên đạn đã xẹt qua xương quai xanh của em khi chạy, để lại một vết thương ghê người. Máu chảy ra, nhuộm đỏ cả mắt tôi.
Tôi cứng rắn gỡ tay em ra. Tôi biết tính em, từ trước đến nay chưa bao giờ làm trái ý tôi, đặc biệt là khi tôi vô cùng kiên quyết.
Tôi dùng sức nắm tay em một chút, nói với em không sao đâu, chờ tôi quay lại đón em.
Tôi nói: “Đừng sợ, hoàng tử nhỏ, lần này đến lượt ta trở lại đón em.”
Nhưng tôi đã thất hứa.
Tôi lợi dụng trời tối mà mò mẫm vào lề hẻm bên cạnh để ẩn thân, đợi một tên nào đấy đến rồi bất thình lình gây khó dễ, chân ngáng xuống dưới khiến hắn mất cân bằng, cùi chỏ mạnh mẽ thúc vào bụng hắn, hắn lảo đảo lùi lại, loạng choạng va phải một tên khác.
Tôi quay đầu chạy ra ngoài.
Có lẽ tôi đã chạy qua bốn hoặc năm cái ngõ nhỏ ngược hướng với nơi em ấy ẩn náu, rẽ vào bảy, tám ngách giống nhau, sắc trời tối om cùng ánh đèn lờ mờ, những ngã rẽ sâu tít không thấy điểm cuối như ẩn giấu con quái vật hắc ám đang âm thầm mở lớn miệng ăn tươi nuốt sống con mồi.
Tôi chạy quá mức kịch liệt, thậm chí còn loáng thoáng nghe thấy tiếng còi cảnh sát, nhưng tôi chẳng rõ đó có phải là hiện tượng ù tai sau khi bị sung huyết* hay không.
Tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, ánh đèn le lói chất chồng lên nhau. Dường như mấy kẻ đuổi theo tôi thô bạo chửi thề cái gì đó, và một cơn đau đớn đột nhiên truyền đến chân trái tôi, tôi lảo đảo ngã quỳ xuống đất.
Những tên đó mau chóng đuổi tới, sau lưng tôi có cơn gió thổi qua, tiếp đó là đầu đau dữ dội, mắt tối sầm lại, lập tức bất tỉnh.
Ý niệm cuối cùng mà tôi gắt gao nhớ kỹ trước khi rơi vào trạng thái hôn mê là:
—– tuyệt đối không thể để bọn họ phát hiện ra em ấy.