Tối đó ký túc xá đến lịch kiểm tra. Tô Gia Ngôn đưa Thời Dĩ An về nhà rồi đầy lưu luyến chạy ngược về trường.
Có lẽ vì niềm hạnh phúc khi được yêu, Tô Gia Ngôn ngủ rất ngon, đến tận 9 giờ sáng mới tự tỉnh.
Cậu vừa thức dậy đã mở điện thoại ra kiểm tra. Tin nhắn của Úc Noãn Khê nhảy ra đầu tiên:
“Gia Ngôn, cậu có rảnh không? Chúng ta gặp nhau nói chuyện.”
Tô Gia Ngôn thấy rất phiền, cậu gạt thông báo, trực tiếp block Úc Noãn Khê. Sau đó mới bấm vào cuộc hội thoại với Thời Dĩ An, gửi một tin nhắn.
Tô Gia Ngôn: Chị ơi, nhớ chị quá, ôm ôm > ̣̣̥᷄⌓˂̣̣̥᷅
Thời Dĩ An bên này đang gõ tin nhắn, còn chưa gửi đã nhận được một dòng như vậy. Cô phì cười, nhắn lại.
Tiểu Thời: Sao lại hiểu nhau thế này, chị cũng đang định gửi tin nhắn.
Tô Gia Ngôn: Vậy hôm nay hẹn hò không? (•ૢ⚈͒⌄⚈͒•ૢ)
Tiểu Thời: Không được, dự án đang giai đoạn gấp rút, chị bận lắm.
Tô Gia Ngôn: Cuối tuần vẫn phải tăng ca?
Tiểu Thời: Ừm, đang làm đây.
Nói rồi, Thời Dĩ An chụp một bức ảnh đang đeo kính làm việc.
Tô Gia Ngôn: ₍₍ (̨̡ ‾᷄ᗣ‾᷅)̧̢ ₎₎
Nhìn biểu cảm bạn trai nhà mình gửi tới, Thời Dĩ An bỗng thấy đáng thương thay. Có ai vừa mới chính thức hẹn hò đã bị bạn gái gạt sang một bên vì công việc như này không?
Cuối cùng cô vẫn không đành lòng, bèn nhắn lại.
Tiểu Thời: Tối đi, buổi tối chị có thời gian.
Lúc tan làm, Thời Dĩ An vừa ra khỏi tòa nhà công ty đã nhìn thấy Tô Gia Ngôn khoác ba-lô một vai, đứng tựa người vào thanh chắn sát lề đường. Dáng người cậu rất cao, lại hơi gầy, hôm nay còn đặc biệt mặc một chiếc áo chống nắng màu trắng xuyên thấu, bên trong mặc T-shirt đen, lúc đứng hơi cúi đầu xuống, làn gió thổi tóc mái bay bay, tạo thành cảnh đẹp ý thơ.
Như cảm nhận được ánh nhìn, Tô Gia Ngôn ngẩng đầu lên, bắt gặp nụ cười của Thời Dĩ An, cậu vội vàng chạy lại, sau đó lôi từ trong cặp ra một bó hoa tu-lip hồng phấn:
“Tặng cho bạn gái!”
Thời Dĩ An đón lấy bó hoa, cười híp mắt: “Ngày gì mà tặng hoa thế này?”
Tô Gia Ngôn lắc đầu: “Chẳng ngày gì cả, đi ngang qua tiệm hoa, thấy chúng hợp với chị nên mua thôi.”
Đây không phải lần đầu tiên Thời Dĩ An được tặng hoa, nhưng ôm bó hoa trong lòng, cô vẫn có cảm giác hân hoan khó tả.
Hai người rẽ vào siêu thị mua một đống đồ, quyết định tổ chức một bữa lẩu tại gia. Lúc đang chuẩn bị đồ nhúng lẩu trong bếp, Tô Gia Ngôn sẽ đứng phía sau lưng Thời Dĩ An, vòng tay qua eo cô thái thịt, bóc tỏi, rửa rau, chẳng chê vướng chút nào. Chỉ có mỗi Thời Dĩ An cảm thấy cô đứng như phỗng trong lòng cậu thật vướng chân vướng tay.
Bận rộn một hồi, bữa lẩu cũng đã sẵn sàng.
Thời Dĩ An vừa bày bát và đũa ra, chuông cửa vang lên.
Động tác của hai người lập tức dừng lại, cô thắc mắc: “Em gọi đồ ăn ngoài à?”
Tô Gia Ngôn lắc đầu, hỏi ngược lại: “Ngoài em ra, còn ai biết chị ở đây không?”
Thời Dĩ An lắc đầu, cô có nói cho Trần Tĩnh Di biết, nhưng hiện giờ cô bạn đã bay về quê rồi.
Chuông cửa vẫn tiếp tục vang lên, không giống trẻ con nghịch ngợm bấm trêu.
Thời Dĩ An bèn đi ra mở cửa.
Bên ngoài, một khuôn mặt cau có đập vào mắt cô.
“Làm gì mà mãi không ra mở cửa thế?”
Thời Dĩ Châu kéo theo cái va-li, đi thẳng vào trong, bỏ lại Thời Dĩ An đứng như hóa đá bên ngoài. Nhưng chỉ trong một tích tắc, cô bị kéo về thực tại bởi âm thanh đầy sửng sốt của cậu em trai.
“Mẹ kiếp! Tôi vào nhầm nhà rồi à? Sao cậu lại ở trong nhà chị tôi?”
Thời Dĩ An hoảng hốt chạy vào, nhìn thấy Tô Gia Ngôn vẫn đang bình tĩnh bày bát đũa, lấy cốc, lấy nước ngọt…
“Đến rồi thì ngồi xuống ăn cùng đi.”
Nói xong cậu ngẩng đầu lên nhìn Thời Dĩ An: “Chị, lấy thêm cho cậu ta một bộ bát đũa.”
Thời Dĩ Châu thả va-li xuống, chạy lại: “Mẹ kiếp! Cậu gọi ai là chị thế? Đó là chị tôi mà.”
Nói xong, Thời Dĩ Châu quay lại nhìn Thời Dĩ An: “Bà chị, giải thích!”
Bầu không khí chết chóc phủ kín căn phòng…