Thời Dĩ An vẫn đang trong trạng thái ‘đóng băng’, Tô Gia Ngôn đã lên tiếng giải vây, ánh mắt vô tội nhìn về phía Thời Dĩ Châu:
“Tôi gọi là chị thì có gì sai? Lẽ nào tôi gọi bạn? Vậy cậu phải gọi tôi là anh rồi!”
Thời Dĩ Châu: “…”
Bao lâu không gặp, tên nhóc này học đâu ra cái vẻ vờ vịt đạo mạo thế này.
Thời Dĩ An sợ Thời Dĩ Châu phát giác ra, cô vội đi lên níu tay, kéo cậu nhóc ngồi xuống bàn:
“Có gì mà phải giải thích, lúc chị thuê nhà mới biết hóa ra Gia… Tô Gia Ngôn ở ngay nhà đối diện, em cũng biết con gái ở một mình lại không an toàn mà. Ở đây chị chẳng quen ai, thỉnh thoảng mời người ta một bữa ăn đền bù công lao làm ‘vệ sĩ’ cũng không quá đáng chứ nhỉ?”
Thời Dĩ Châu ngẫm nghĩ, nói cũng có lý ghê.
“Ờ, cũng đúng.”
“Vậy nếu em đến rồi thì cũng ngồi xuống đi, thịt bò đông lạnh để lâu sẽ mất ngon đấy!” Thời Dĩ An ấn Thời Dĩ Châu ngồi xuống bàn, ra hiệu cho Tô Gia Ngôn cũng ngồi xuống.
Tô Gia Ngôn nhìn khuôn mặt lo lắng của Thời Dĩ An, phì cười, kéo ghế ngồi xuống đối diện Thời Dĩ Châu, còn Thời Dĩ An ngồi cạnh em trai cô.
“Cậu cười cái gì?” Thời Dĩ Châu thắc mắc.
“Không có gì.” Tô Gia Ngôn hắng giọng.
Ăn xong, Thời Dĩ Châu gạt luôn chuyện bạn thân và chị gái giấu mình ăn lẩu riêng, kéo Tô Gia Ngôn ra sofa chơi game. Tô Gia Ngôn ngẩng đầu nhìn Thời Dĩ An, cậu nhẹ giọng hỏi: “Chị, chị biết chơi game không?”
Thời Dĩ Châu ngồi cạnh vỗ ‘bốp’ một phát vào sau vai Tô Gia Ngôn: “Rủ bà ấy làm gì, chơi rõ gà, lần nào kéo theo bà ấy đi cùng tôi cũng bị chết oan, không chơi, không chơi cùng!”
Thời Dĩ An bĩu môi, tỏ vẻ uất ức.
Tô Gia Ngôn nghe lời phê bình của Thời Dĩ Châu, sắc mặt cậu vẫn không thay đổi, vỗ vào vị trí còn trống bên cạnh Thời Dĩ Châu: “Không sao, em dạy chị.”
Thời Dĩ An ngồi xuống cạnh Thời Dĩ Châu, lắc đầu: “Thôi, chị ngồi xem phim, hai đứa cứ chơi đi.”
Tô Gia Ngôn cũng không nài nỉ thêm, cậu nhanh chóng vào ván game với người anh em của mình. Chơi khoảng 3, 4 ván gì đó, Tô Gia Ngôn bỗng dưng thua trận, làm Thời Dĩ Châu hoảng hốt:
“Người anh em! Sao mấy tháng không gặp, trình độ của cậu lại thụt lùi thế hả?”
Tô Gia Ngôn thở dài: “Haizz, có lẽ do lâu không chơi, tay hơi cứng.”
Thời Dĩ Châu vẫn mải mê nhìn màn hình, hai tay lướt liên tục giữa các phím thao tác: “Thôi, để anh đây giành vinh quang về thay cậu, một mình anh giật ngôi MPV*.”
(*MVP là viết tắt của Most Valuable Player hay Most Valuable Professional. Nghĩa là một danh hiệu được dùng để vinh danh người chơi đạt thành tích cao nhất trong một game đấu. Sẽ luôn có một người chơi nhận được danh hiệu MVP này cho dù trong trận đó đội bạn có kết quả thắng hay thua.)
Trong không gian chỉ còn lại tiếng chém giết vang lên qua điện thoại, kèm theo vài tiếng chửi thề của Thời Dĩ Châu khi bị quân địch tấn công phải chạy tháo mạng. Còn Thời Dĩ An đang đeo tai nghe không dây, chăm chú theo dõi bộ phim ‘Chiếc Bật Lửa và Váy Công Chúa’ trên tivi, bỗng một hơi ấm phủ lên bàn tay đang chống trên sofa của cô.
Thời Dĩ An cúi xuống nhìn, phát hiện Tô Gia Ngôn đã vòng tay ra sau lưng Thời Dĩ Châu, lặng lẽ nắm lấy tay cô mâm mê, vuốt ve.
Thời Dĩ An hoảng hốt muốn rút tay về, lại bị Tô Gia Ngôn nắm chặt không buông. Cô nghiêng người về phía sau, mắt nhìn Tô Gia Ngôn đầy cầu cứu. Tuyệt đối không thể để Thời Dĩ Châu phát hiện ra mối quan hệ giữa họ bây giờ.
Cô sợ thằng bé bị đả kích. Vả lại hai người họ cũng mới hẹn hò chưa lâu, tình cảm chưa bền vững đến mức gặp ‘phụ huynh’.
Tô Gia Ngôn nhìn vẻ mặt khẩn khoản của bạn gái mình, cảm thấy cô đáng yêu lạ thường, vì thế cậu lại đùa dai hơn, bàn tay túm chặt lấy cổ tay cô, kéo người cô hơi nghiêng qua, vô tình đụng vào Thời Dĩ Châu.
Cậu nhóc lập tức bấm trượt tay, dẫn đến cái chết thảm thương của nhân vật.
“Chết tiệt!” Thời Dĩ Châu đứng bật dậy, quay lại nhìn phía sau: “Cái quái gì vậy?”
Trên sofa, Thời Dĩ An đã nhoài người nằm úp xuống, còn Tô Gia Ngôn tay đang cầm điện thoại lướt lướt. Thời Dĩ Châu khó hiểu: “Bà chị, chị đang làm cái quái gì thế?”
Thời Dĩ An: “Ha ha, chị buồn ngủ quá, ngủ gật lúc nào không hay.”
Thời Dĩ Châu khoanh tay lại nhìn cô đăm đăm: “Buồn ngủ thì vào phòng ngủ trước đi, lát nữa em với Tô Gia Ngôn sẽ dọn dẹp bàn ăn cho.”
Thời Dĩ An gật đầu, cô giả vờ dụi mắt, vừa đi vào phòng vừa quay đầu lại lườm Tô Gia Ngôn. Cậu cũng đang nhìn cô cười híp mắt, một tay sờ môi, vẻ mặt đầy khiêu khích.
Bỗng lúc này, tiếng chuông điện thoại của Thời Dĩ Châu vang lên, Thời Dĩ An cũng vừa mới đóng cửa phòng ngủ, nằm lăn trên giường nghịch điện thoại.