Ra đến bên ngoài, Thời Dĩ An đánh nhẹ Tô Gia Ngôn: “Em làm gì vậy, vừa rồi sếp chị còn đứng đó, anh ấy nhìn thấy hết rồi.”
Tô Gia Ngôn vẫn còn chìm trong bình giấm chua loét* (ý chỉ ghen tuông), giọng không vui: “Em muốn cho anh ta nhìn thấy đó.” Vừa nói cậu vừa tăng thêm lực cánh tay đang ôm eo Thời Dĩ An, như muốn khiến cô hòa vào làm một với mình: “Chị là của em! Anh ta đừng hòng nhòm ngó!”
Thời Dĩ An dù đang rối bời cũng phải bật cười trước sự ghen tuông đáng yêu này. Cô đưa tay lên xoa đôi lông mày đang nhíu chặt của cậu, mỉm cười:
“Tuy có hơi bá đạo, nhưng chị thấy rất rất an toàn, tròn vai anh bạn trai nhà người ta!”
Tô Gia Ngôn kéo tay Thời Dĩ An xuống đặt lên môi hôn nhẹ, sau đó mười ngón tay đan vào nhau, sự bực tức trong người cũng tan biến: “Đi thôi, lần đầu đến ra mắt phụ huynh, không thể tới trễ!”
Thời Dĩ An chu môi giẫm chân: “Ai tới ra mắt phụ huynh chứ! Hai ta đã thỏa thuận rồi đó, lát nữa chị vào nhà trước, 5 phút sau thì em vào, với tư cách là bạn của A Châu.”
“Được, được, chị nói gì em cũng nghe!” Tô Gia Ngôn gật đầu như gà mổ thóc. Thời Dĩ An nghĩ cậu chưa tốt nghiệp mà đã để phụ huynh biết chuyện hai người hẹn hò sẽ khiến bố mẹ cô lo lắng, thế nên cả hai quyết định vẫn chưa đến lúc để công khai, cứ chờ cậu tốt nghiệp rồi tính.
“Chị! Cũng vì mấy chữ ‘tốt nghiệp rồi tính của chị mà mấy hôm nay đầu em to lắm luôn!” Sau khi lên taxi, Tô Gia Ngôn ngả đầu vào vai Thời Dĩ An làm nũng.
Cô nhớ ra Tô Gia Ngôn vừa mới kết thúc kỳ khảo sát kiến thức để đặc cách học vượt cấp, bèn vòng hai tay lên xoa bóp thái dương cho cậu, giọng quan tâm: “Học hành vất lắm hả? Không sao, thi xong rồi, bung lụa được rồi.”
“Thế khi nào chúng ta đi du lịch?” Tô Gia Ngôn vẫn giọng làm nũng, trong đầu cậu đang có một ý tưởng táo bạo, nhưng cần phải chờ thời cơ.
Thời Dĩ An nabavana bòn nhớ đến chốn du lịch cô Lải vô nghĩ một lát.Thời Dĩ An nghe xong bèn nhớ đến chuyến du lịch cô đã rủ rê, nghĩ một lát: “Mùng 6 Tết được không? Nhà chị ăn Tết đến mùng 5 là hết rồi, qua mùng 10 là chị phải đi làm, thế nên chỉ có thể tranh thủ mấy.
Thời Dĩ An còn chưa nói xong, Tô Gia Ngôn đã ngồi thẳng dậy, cắt lời cô: “Được, quyết thế đi! Chị, chị muốn đi đâu?” Cậu vừa nói vừa rút điện thoại ra tra tìm khách sạn view đẹp.
Chưa đầy 15 phút sau, cả hai đã đến trước cửa nhà Thời Dĩ An. Đúng theo kế hoạch Thời Dĩ An vào nhà trước...
Mặc dù không có nhiều người, nhưng ông Thời luôn chú trọng đến bầu không khí ngày Tết, còn bà Thời lúc nào cũng chỉ sợ thiếu không sợ thừa, thế nên cả hai người dưới sự hỗ trợ của Thời Dĩ Châu, đã nấu đầy một bàn đồ ăn, giống như mở yến tiệc cung đình. Lúc Thời Dĩ An thay quần áo đi ra, nhìn thấy Thời Dĩ Châu đang phụ trách bưng các món ăn lên bàn.
Thấy các món ăn trên bàn sắp được dọn đầy đủ, Thời Dĩ An cảm thấy Tô Gia Ngôn có thể xuất hiện được rồi, cô đang định nhắn tin cho cậu thì chuông cửa vang lên. Thời Dĩ An chạy nhanh ra mở cửa, thấy Tô Gia Ngôn đang đứng ở cửa với mấy túi quà Tết lớn, mắt cô tròn xoe, hiện lên mấy chữ ‘ở đâu ra vậy.
“Vào nhanh đi.” Thời Dĩ An cười nói to vào trong nhà, “Bố mẹ, có khách đến rồi.”
Ông bà Thời lo Tô Gia Ngôn sẽ thấy ngại nên ra tận cửa đón tiếp.
“Chào hai bác ạ, cháu là Tô Gia Ngôn. Tô Gia Ngôn lễ phép chào.
“Chào cháu, chào cháu. Lần trước, khi bà Thời vừa nhìn thấy Tô Gia Ngôn diện mạo sáng sủa đã thích ngay, lần này thấy cậumang theo nhiều túi quà Tết, nụ cười trên mặt bà càng tươi hơn, “Ôi trời, cháu đến là tốt rồi, sao còn mang nhiều quà thế này!”“Chút tâm ý thôi ạ, mong hai bác nhận cho.”
“Vào đi, vào đi, cơm chín cả rồi.”
Thời Dĩ An tìm cho Tô Gia Ngôn một đôi dép sạch, cậu thay dép ở cửa ra vào rồi mới vào nhà. Mấy người cùng đi về hướng phòng ăn, Tô Gia Ngôn đi theo sau Thời Dĩ An, lén lút gãi nhẹ vào lòng bàn tay cô rồi nhanh chóng buông ra. Một màn này bị Thời Dĩ Châu đi đằng sau nhìn thấy, cậu nhóc giả vờ ôm một bên mắt kêu toáng lên: “Úi da, cay mắt quá, cay mắt quá!”
Bà Thời lo lắng quay lại hỏi: “Sao thế?”
Thời Dĩ Châu cười hì hì: “Nãy bóc tỏi quên chưa rửa tay, giờ dụi lên mắt thấy hơi cay, không sao đâu mẹ.
“Không sao là được, mau vào ăn đi, không cơm canh nguội hết giờ.”
Thời Dĩ An cười cười, lườm Tô Gia Ngôn một cái, nhưng trong lòng thực ra lại thấy ngọt ngào.
“Ăn nhiều vào, đừng ngại nhé.” Trên bàn ăn, bà Thời liên tục gắp thức ăn cho Tô Gia Ngôn.
“Cảm ơn bác, cháu tự gặp được mà.” Tô Gia Ngôn trông rất ngoan, ăn nói lại rất lễ phép, diện mạo sáng sủa, là kiểu mà người lớn rất thích. Bà Thời lên quan sát cậu thanh niên vài lần, trong lòng thầm nghĩ, thật đáng tiếc, giá mà cậu nhóc này lớn thêm vài tuổi thì tốt, sẽ rất xứng đôi với con gái bà!