Tiếng pháo hoa rộn ràng vang lên khắp nơi, báo hiệu một năm mới đang tới gần. Trong ngôi nhà nhỏ ấm áp, Thời Dĩ An đang bận rộn chuẩn bị những món ăn vặt truyền thống cho đêm giao thừa. Cô không ngờ rằng năm nay lại đặc biệt đến vậy, không chỉ vì niềm vui của sự sum họp gia đình mà còn vì một vị khách đặc biệt - Tô Gia Ngôn, bạn thân của em trai cô, người cô yêu.
Thời Dĩ An nhìn thấy Tô Gia Ngôn đang trò chuyện vui vẻ với em trai cô và các thành viên trong gia đình. Ánh mắt cậu thỉnh thoảng lướt qua cô, mang theo một chút ngọt ngào và ẩn ý. Khi ánh mắt họ chạm nhau, cả hai đều cười nhẹ, tạo nên một sự kết nối vô hình mà chỉ họ mới hiểu.
Lúc cả nhà đang bận rộn chuẩn bị cho lễ đón giao thừa, Thời Dĩ An tìm cách lén lút kéo Tô Gia Ngôn vào bếp.
Trong không gian nhỏ hẹp, trái tim họ đập nhanh hơn bình thường.
"Em sắp không thể kiềm chế nổi nữa, An An, cảm giác lén lút này thật kích thích." Tô Gia Ngôn thì thầm, mắt cậu sáng lấp lánh khi nhìn cô.
"Chị cũng vậy, hóa ra cảm giác khi nam nữ chính vụng trộm là thế này." Thời Dĩ An đáp lại, cảm thấy má mình nóng bừng. "Gia Ngôn, chúc mừng năm mới!"
"Chúc mừng năm mới, An An." Tô Gia Ngôn trả lời, rồi bất ngờ nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve. "Chị biết không, em thật sự rất mong chờ khoảnh khắc này."
"Sắp bắn pháo hoa rồi, mau ra xem đi."
Trước khi họ kịp nói thêm, tiếng gọi của bà Thời vọng tới, buộc cả hai phải trở lại phòng khách. Họ quay lại với gia đình cô, tiếp tục những câu chuyện vui vẻ nhưng không quên trao nhau những ánh nhìn thân mật và nụ cười vụng trộm.
Khi đồng hồ điểm gần đến 12 giờ đêm, cả nhà cùng nhau ra ban công ngắm pháo hoa. Tô Gia Ngôn và Thời Dĩ An tìm một góc, lén lút đứng cạnh nhau. Họ cùng ngước lên bầu trời đêm, nơi những tia sáng rực rỡ đang nổ tung, tạo nên một bức tranh lộng lẫy.
"An An, chị có biết không," Tô Gia Ngôn nhẹ nhàng nói, "em đã luôn chờ đợi, và sẽ mãi say mê khoảnh khắc này, không chỉ vì pháo hoa mà vì chị."
Thời Dĩ An quay sang nhìn cậu, cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong lòng.
"Chị cũng vậy," cô nói, giọng thì thầm như làn gió nhẹ. "Chị luôn mong chờ khoảnh khắc được ở bên em."
Họ trao nhau một nụ cười, rồi lặng lẽ nắm tay nhau. Trong ánh sáng rực rõ của pháo hoa, tình yêu của họ cũng bừng sáng, lặng lẽ nhưng mạnh mẽ, sẵn sàng cho một năm mới tràn đầy hứa hẹn và hạnh phúc.
Kết thúc hai ngày đầu năm chúc Tết họ hàng, ông bà Thời lên đường đi du xuân, Thời Dĩ Châu cũng rục rịch ra ngoài đi chơi với hội bạn bè, còn Thời Dĩ An, thay vì ngủ nướng và ở nhà cày phim như mọi khi, năm nay, lúc này, cô đang tất bật chuẩn bị đồ đi du lịch.
Thời Dĩ An và Tô Gia Ngôn lựa chọn điểm đến là Lệ Giang - Một cổ trấn nổi tiếng với cảnh sắc thiên nhiên tuyệt đẹp và văn hóa đặc sắc của vùng Vân Nam. Chuyến đi này không chỉ là dịp để cả hai nghỉ ngơi, thư giãn mà còn là cơ hội để họ tiến thêm một bước.
****************
Sáng sớm, Thời Dĩ An và Tô Gia Ngôn gặp nhau tại ga tàu. Thời Dĩ An mặc một chiếc váy hoa nhẹ nhàng, trong khi Giang Trì mặc bộ đồ giản dị màu xanh mint, rất hợp với mùi hương bạc hà trên người cậu. Cả hai nắm tay nhau lên tàu, trong lòng ngập tràn sự háo hức cho chuyến hành trình sắp tới.
Chuyến tàu đưa họ qua những cánh đồng xanh mướt, những ngọn đồi thoai thoải và những dòng sông uốn lượn.
Thời Dĩ An và Tô Gia Ngôn ngồi cạnh nhau, trò chuyện và ngắm nhìn khung cảnh thay đổi bên ngoài cửa sổ.
Khi tàu đến Lệ Giang, họ bị cuốn hút ngay bởi vẻ đẹp cổ kính và bình yên của nơi này. Những con đường lát đá, những ngôi nhà cổ, và những dòng suối nhỏ chảy qua trấn cổ tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ.
"Đẹp quá!" Thời Dĩ An thốt lên, đôi mắt sáng lấp lánh.
"Ừ, đẹp thật." Tô Gia Ngôn gật đầu, ánh mắt không rời khỏi cô. "Nhưng không đẹp bằng chị."
Thời Dĩ An khẽ đỏ mặt, cười nhẹ. "Sao cái miệng càng ngày càng dẻo thế hả?!"
Sau khi nhận phòng, thu xếp đồ đạc, đôi chim ri bắt đầu khám phá trấn cổ như bao đôi tình nhân bình thường khác. Thời Dĩ An cũng sẽ chê lên chê xuống kĩ năng chụp ảnh của bạn trai, cả hai lang thang khắp những con hẻm nhỏ cho đến những quảng trường lớn..
Họ thưởng thức những món ăn địa phương, từ bánh hoa hồng, mì Lệ Giang đến các món nướng thơm phức. Tô Gia Ngôn luôn chú ý chăm sóc cho bạn gái, từ việc che chắn nắng cho cô đến việc nắm tay cô khi đi qua những con đường đông đúc.
Buổi chiều, cả hai quyết định đến Hồ Lam Nguyệt. Lam Nguyệt, đúng như cái tên - Trăng Xanh, nước hồ Lam Nguyệt có màu xanh ngọc bích trong vắt, phản chiếu ánh sáng mặt trời tạo nên một bức tranh thủy mặc tuyệt mỹ. Màu xanh ấy biến đổi theo ánh sáng và góc nhìn, đôi khi là màu xanh dương đậm, khi lại ánh lên sắc lam nhạt dịu dàng.
Cảnh sắc thực sự khiến Thời Dĩ An phải nín thở. Cả hai lại đi dọc ven hồ, chụp không ít ảnh, cho đến khi mặt trời từ từ lặn xuống, nhuộm cả bầu trời và dãy núi xa xăm một màu cam rực rỡ. Thời Dĩ An và Tô Gia Ngôn ngồi cạnh nhau trên một tảng đá lớn, tay trong tay, lặng lẽ ngắm nhìn khoảnh khắc đẹp đẽ này.
"An An, chị có biết không?" Tô Gia Ngôn khẽ nói, mắt vẫn dõi theo mặt trời lặn, "Mỗi lần nhìn thấy cảnh đẹp như thế này, em lại nghĩ đến chị."
"Tại sao?"
"Chị chính là người khiến cuộc sống của em trở nên tươi đẹp và ý nghĩa hơn."
Thời Dĩ An cảm thấy trái tim mình rung động. "Dành tặng em câu nói tương tự." Cô thì thầm: "Gia Ngôn, cảm ơn em vì đã đến bên chị."
"An An, chị có biết không?" Tô Gia Ngôn khẽ nói, mắt vẫn dõi theo mặt trời lặn, "Mỗi lần nhìn thấy cảnh đẹp như thế này, em lại nghĩ đến chị."
"Tai sao?"
"Chị chính là người khiến cuộc sống của em trở nên tươi đẹp và ý nghĩa hơn."
Thời Dĩ An cảm thấy trái tim mình rung động. "Dành tặng em câu nói tương tự." Cô thì thầm: "Gia Ngôn, cảm ơn em vì đã đến bên chị."
Tô Gia Ngôn nhẹ nhàng kéo Thời Dĩ An lại gần, trao cô một nụ hôn dịu dàng. Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ dường như dừng lại, chỉ còn lại họ và tình yêu ngọt ngào.
Lời tác giả: Chương sau gắn tag 18+, đừng bỏ quá nhá hí hí =))) Chờ ngày anh Ngôn hái quả ngọt bao lâu, cuối cùng cũng đến.Giới thiệu chương sau:"An An, lì xì chị đã bóc rồi, chị có muốn bóc thêm không?"
"Bóc gì nữa?"
"Bóc tem em."