Bạn Học Của Em Trai Là Sói

Chương 64: Gặp "người quen"




Thời Dĩ An ngủ một mạch đến tận khi gà lên chuồng mới dậy. Lúc cô mở mắt ra, bên ngoài trời đã nhá nhem tối.

Thời Dĩ An tưởng mình nhìn nhầm, cho đến khi xem điện thoại trên đầu giường, cô mới biết đã gần hết một ngày.

Nửa giường còn lại đã lạnh từ lâu, cũng không thấy bóng dáng Tô Gia Ngôn đâu.

Thời Dĩ An đỡ cái eo như sắp gãy lìa của mình, lết ra khỏi giường, nhặt tạm áo sơ-mi dưới đất của Tô Gia Ngôn mặc vào, sau đó đi loanh quanh tìm bóng dáng cậu.

"Không phải ăn xong bỏ của chạy lấy người chứ?" Thời Dĩ An vừa tìm người vừa nghĩ.

Đi một hồi không thấy ai, Thời Dĩ An quay lại giường. Ngay lúc này, cô thấy bóng dáng Tô Gia Ngôn ngoài ban công, trên tay đang kẹp một điếu thuốc, cả người chỉ khoác một chiếc áo ngủ bằng lụa mỏng manh.

Thời Dĩ An chau mày, bây giờ trời vẫn còn se lạnh, mặc như thế kia là muốn nhập viện sao?

Cô vội tự khoác áo cho mình, sau đó cầm theo áo khoác của Tô Gia Ngôn, nén cơn đau nhức ở phần thân dưới sau mỗi bước đi, tập tễnh đi ra ngoài ban công, khoác áo lên vai Tô Gia Ngôn.

Tô Gia Ngôn nhìn chiếc áo phủ lên vai mình, hơi ngẩn người, sau đó vội vàng giơ điếu thuốc lá ra thật xa: "Bên ngoài lạnh lắm, chị ra đây làm gì? Mau vào trong đi."

Thời Dĩ An chui vào lồng ngực của Tô Gia Ngôn, vòng tay ôm lấy eo cậu, hít hà mùi hương bạc hà trên người cậu, trong lòng dâng lên cảm xúc bồi hồi.

Đây là chàng trai cô thích, là người đàn ông đầu tiên của đời cô.

Thời Dĩ An lần đầu yêu hết mình, yêu không giữ lại điều gì. Mà cậu, Tô Gia Ngôn, cũng trao cho cô tất cả những trải nghiệm tuyệt vời nhất.

Thế nhưng đồng thời, lúc này, Thời Dĩ An cũng có tâm trạng của những cô gái yêu chân thành, lo được lo mất, cô bỗng thấy dưng dưng nước mắt, cô đã trao thứ quý giá nhất của người con gái cho chàng trai này, nhưng có được rồi liệu còn trân trọng?

Tô Gia Ngôn thấy áo trước ngực hơi ướt, phát giác ra Thời Dĩ An đang khóc, cậu bèn một tay nâng khuôn mặt cô lên, lo lắng hỏi: "An An, sao thế? Còn đau sao?"

Chịu đựng nỗi khát khao cô nhiều năm, thế nên tối qua cậu hơi mất kiểm soát, quấn lấy cô rất nhiều lần.

"Đau." Thời Dĩ An giọng nũng nịu.

"Xin lỗi, lần sau em sẽ chú ý." Tô Gia Ngôn như đứa trẻ làm sai, một tay ôm chặt bạn gái, một tay giơ điếu thuốc lên, hút một hơi sâu, sau đó dụi tắt vào gạt tàn, miệng cũng thở ra một làn khói xám.



Thời Dĩ An vốn dĩ rất ghét người hút thuốc, cũng không thích mùi khói thuốc, nhưng cô phải công nhận động tác vừa rồi của Tô Gia Ngôn rất quyến rũ, cũng rất trưởng thành, nó khiến cô tạm thời quên đi chênh lệch tuổi tác giữa hai người. Nhưng chỉ vài giây thôi, cô lại trở về thực tại, giơ tay nhéo má Tô Gia Ngôn:

"Nhóc con, mới bao nhiêu tuổi đã học đòi người lớn hả? Em có nỗi niềm nào mà phải hút thuốc tiêu sầu?" Vừa nói,

Thời Dĩ An vừa giả vờ nhíu mày giận dữ.

Tô Gia Ngôn ánh mắt vô (số) tội: "Em đâu học đòi người lớn, em học Thời Dĩ Châu đó."

Quả thực, Thời Dĩ Châu là người mời cậu hút điếu thuốc đầu tiên.

Thời Dĩ An: ".."

Thời Dĩ Châu có hút thuốc, sao cô lại không biết điều này nhỉ?

Tên nhóc xấu xa này, dạy hư cả bạn trai cô.

"Chị, nếu như chị không thích, em có thể cai."

"Cũng không đến mức đó." Thời Dĩ An thở dài, cô hiểu đàn ông đôi khi trong lòng có phiền muộn hay stress đều thích hút thuốc, cô không muốn quá khắt khe hay ép buộc Tô Gia Ngôn. Rồi dường như thấy bầu không khí giữa hai người hơi căng thẳng, Thời Dĩ An chuyển chủ đề: "Gia Ngôn, chị đột nhiên muốn nếm thử vị của thuốc lá."

Ánh mắt Tô Gia Ngôn sâu thẳm, cậu nhéo má cô: "An An, chị hư thật đó."

Thời Dĩ An: "?" Cô muốn nếm thử một điếu thuốc thì có gì mà hư?

Chưa đợi Thời Dĩ An phản ứng xong, Tô Gia Ngôn đã cúi đầu, đặt lên môi cô một nụ hôn.

Không!

Hình như hiểu lầm rồi!

Ý cô không phải nếm theo cách này.

Hương thuốc lá truyền từ khoang miệng Tô Gia Ngôn sang miệng Thời Dĩ An, nụ hôn từ nhẹ nhàng thành mãnh liệt, bá đạo như muốn nuốt trọn cô. Tô Gia Ngôn vừa hôn, vừa tách hai chân Thời Dĩ An ra rồi bế bổng cô lên, xoay người đi vào trong. Thời Dĩ An lập tức hoảng loạn, cô níu áo Tô Gia Ngôn khẩn khoản kêu lên: "Có thể... có thể cho chị xin nghỉ phép không? Chị vẫn còn hơi đau..."



Tô Gia Ngôn nhìn ánh mắt Thời Dĩ An, cô quả thực rất sợ hãi, đôi mắt long lanh sợ sệt như chú thỏ con. Thế là con sói nào đó rũ đuôi xuống, mặt thì cố ra vẻ ung dung: "An An, chị nghĩ gì đó, chỉ là bên ngoài lạnh, vào trong này ấm hơn thôi."

"Thế là chị nghĩ nhiều?" Thời Dĩ An dần phai bớt căng thẳng, ngây ngô hỏi.

Tô Gia Ngôn nhìn vết bầm xanh tím lộ ra dưới cổ áo sơ mi, nghĩ đến tối qua là lần đầu tiên của bạn gái, cậu lại muốn cô nhiều lần như thế, quả thực cần tiết chế lại, không thể để chuyện tuyệt vời nhất đời người biến thành ám ảnh tâm lý.

"Đồ ngốc, đừng sợ, em sẽ không chạm vào chị vội đâu."

Thời Dĩ An thở phào nhẹ nhõm.

"Đói lắm rồi nhỉ? Đi, thay đồ rồi chúng mình đi ăn."

Thời Dĩ An đi tắm, ngâm mình trong bồn một lúc cho cơ thể khoan khoái rồi mới thay đồ đi ăn.

Tô Gia Ngôn đã ngồi trên sofa chờ Thời Dĩ An được một lúc, cậu cứ yên lặng ngồi, nhìn cô chuẩn bị xong, sau đó mới đứng lên, đi tới đưa tay ra: "An An, đi thôi."

Thời Dĩ An nhoẻn cười, đặt tay mình vào tay cậu, cả hai sánh đôi ra khỏi phòng, xuống sảnh khách sạn.

Lúc cả hai bước xuống tầng một, vì hành lang hơi hẹp có va phải một người đang kéo vali đi ngược hướng.

"Ối." Người kia kêu lên.

Thời Dĩ An vội vàng quay lại nâng vali giúp: "Xin lỗi, cô không sao chứ?"

Người kia nghe giọng Thời Dĩ An bèn ngẩng đầu lên, sau đó mắt mở to đầy sững sờ: "... An An!"

Thời Dĩ An cũng lập tức cứng đờ như tảng đá, nét cười biến thành gượng gạo, cô nhìn cặp đôi trung niên đứng đối diện mình, khó khăn nhả từng chữ: "Bố... mẹ... hai người..."

Hai người đi du xuân ở Lệ Giang sao?

Sao không phải đi chùa như mọi năm?

Ở Lệ Giang làm gì có chùa nào nổi tiếng linh thiêng...