Buổi tối, vốn dĩ Thời Dĩ An còn muốn đi lên nơi cao nhất của Lệ Giang, chiêm ngưỡng cả tòa thành cổ này dưới ánh đèn đêm khuya, thể nhưng trời bất chợt mưa như trút nữa, cô chỉ đành đứng trong khách sạn, ngắm màn mưa ngoài cửa số mà thở dài.
Cả người Thời Dĩ An mang theo tâm trạng rầu rĩ mất hứng, chẳng để ý đến tiếng bước chân phía sau.
Tô Gia Ngôn vừa tắm xong, trên người còn đọng nước chưa khô, theo bước chân cậu, từng giọt nước trên tóc, trên lưng rơi xuống nền gỗ. Tô Gia Ngôn đi tới, ôm lấy Thời Dĩ An từ phía sau, trong tay cậu là một phong bao lì xì màu đỏ.
"An An, năm mới vui vẻ."
Thời Dĩ An nhìn thấy phong bao lì xì, cô nhoẻn cười tươi.
"Đã lâu lắm rồi chị không còn được nhận lì xì nữa đó."
Từ khi đi làm, Thời Dĩ An đã chính thức bị gạt khỏi danh sách nhận lì xì trong đám con cháu nhà họ Thời rồi. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, ngoài bố mẹ, vẫn có người coi cô như đứa trẻ.
"Mở ra xem đi."
"Có thể mở luôn sao?"
"Tất nhiên." Tô Gia Ngôn gật đầu.
Thời Dĩ An háo hức mở phong bao, bên trong không có tiền lì xì mà là một sợi dây chuyền có mặt chữ A, đính toàn đá lấp lánh bên trên.
"Wow!" Cô phải thốt lên vì ngạc nhiên.
"Thích không?" Tô Gia Ngôn hôn nhẹ vào tai cô.
Thời Dĩ An gật đầu: "Thích, thích lắm. Cám ơn em, Gia Ngôn! Năm mới vui vẻ!"
Nói xong, Thời Dĩ An lại đắm chìm vào thế giới riêng, ngắm sợi dây chuyển mãi không dứt mắt ra, dường như chưa phát giác ra điều lạ thường. Tô Gia Ngôn đành chủ động xuất kích, cậu kéo sát cô vào lòng, gục đầu vào hõm vai bạn gái: "An An, lì xì chị đã bóc rồi, chị có muốn bóc thêm không?"
Thời Dĩ An ngẩn người, còn lì xì nữa sao? Lại là món quà đáng yêu nào nữa sao?
"Bóc gì nữa?"
Tô Gia Ngôn cắn nhẹ vào vai Thời Dĩ An, khiến cô rên lên.
"Bóc tem em.”
Thời Dĩ An như nghe thấy tiếng pháo hoa nở rộ bên tai, cô bối rối quay người lại, lúc này mới nhận ra Tô Gia Ngôn chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, cả người tản ra hơi thở vô cùng nam tính.
"Yên tâm, em sẽ cho chị một trải nghiệm thật khó quên." Nói xong, cậu bế bổng cô lên, tiến về phía giường ngủ.
Khoảnh khắc Tô Gia Ngôn đặt Thời Dĩ An xuống giường, cô mới lấy lại phản ứng bình thường, hai tai đỏ lựng, ánh mắt bối rối: "Chị... chị còn chưa tắm!" Nói xong, cô bật dậy, lao vào phòng tắm.
Thời Dĩ An khóa trái cửa phòng tắm lại, giơ tay lên ôm hai má nóng rực. Ban nãy đến nhìn cô còn chẳng dám nhìn thẳng Tô Gia Ngôn.
Tắm hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Thời Dĩ An mới dám bước ra.
Tô Gia Ngôn đã nằm trên giường, cậu đang nghịch điện thoại, khi thấy cửa nhà tắm có tiếng động, bèn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một mỹ nhân quấn khăn tắm ngang ngực đang lò rò đi từng bước.
Đôi mắt bỗng tối sầm lại.
"Chị, chị hơi khát." Thời Dĩ An lao thẳng về phía tủ lạnh mini, vớ bừa một lon nước ngọt có gas, không rõ là Pepsi hay Cocacola, cô uống mấy ngụm liền, sau đó mới lò dò đi chầm chậm về phía giường ngủ.
Tô Gia Ngôn nhoài người, tóm lấy cánh tay đang cách giường không xa, đẩy Thời Dĩ An nằm xuống giường King-size của khách sạn, sau đó phủ người lên. Cậu quan sát sắc mặt hơi tái của Thời Dĩ An, sau đó đưa tay lên vuốt ve sườn mặt cô, giọng dịu dàng như nước chảy:
"An An, đừng sợ, em sẽ thật nhẹ nhàng."
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe thấy câu nói như báo hiệu ngầm này, Thời Dĩ An vẫn căng thẳng đến mức bụng quặn thắt.
Hơi thở cả hai ngày một dồn dập, Thời Dĩ An bất chợt nghĩ đến một chuyện, hai tay đẩy ngực Tô Gia Ngôn lên, giọng gấp gáp: "Chờ... chờ đã! Em... em mua cái kia chưa?"
"Cái kia là cái gì?"
Tô Gia Ngôn biết rõ nhưng vẫn giả ngơ, hai mắt nhìn cô chăm chú.
Thời Dĩ An xấu hổ: "Thì là... thì là... là ba con sói!" Càng về cuối, giọng Thời Dĩ An càng lí nhí.
"Yên tâm, em mua rồi, mua nhiều lắm."
Mua nhiều lắm là cái quỷ gì vậy?
"Chị, yên tâm đi, trang bị đầy đủ, không thiếu thứ gì, đảm bảo chị sẽ đánh giá 5 sao!"
Thời Dĩ An càng ngày càng căng thăng, mặt cô đỏ lựng như uống rượu say, hai tay vô thức nắm chặt ga giường.
Giây tiếp theo, một nụ hôn nhẹ nhàng, triền miên ập đến, cuốn lấy tâm trí cô. Nụ hôn nhẹ nhàng mơn man từ trán, đến mũi, xuống môi rồi đến cổ, cứ thế, nó đi chu du khắp cơ thể cô, sau đó dừng lại ở đồi núi nhấp nhô đầy đà.
Thời Dĩ An không nhớ Tô Gia Ngôn đã làm gì trên cơ thể mình, suốt cả quá trình cô cứ nhắm mắt, lâng lâng như đang trên mây, mãi đến khi nghe thấy tiếng xé vỏ nilon, tiếng kéo khóa quần, ý thức đang mơ màng của cô mới lập tức tỉnh táo trở lại.
"Khoan đã!"
Tô Gia Ngôn đáp lại, giọng đã hơi khàn: "Sao thế?"
"Có... có thể để hôm khác không? Chị thấy hơi quặn bụng."
"Chị đến tháng sao?" Giọng Tô Gia Ngôn cực lực kiềm chế.
Thời Dĩ An lắc đầu: "Không phải, chỉ là... căng thẳng quá nên hơi đau bụng."
Ai đó thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó hôn lên trán Thời Dĩ An, dỗ dành: "Không sao, đừng căng thẳng, một lát là xong thôi."
Sau lớp rèm, hòa với tiếng mưa là tiếng thở gấp gáp, tiếng rên rỉ kiều mị và bóng hai người đong đưa, quấn lấy nhau không rời.
Đêm đen dài đằng đẳng...
Ai đó nói 'một lát là xong thôi', kết quả đến khi mưa đã ngừng rơi, trời tờ mờ sáng, sau một tiếng gầm thấp, Thời Dĩ An đổ gục xuống giường, hai mắt dính chặt lấy nhau, quả thực không thể gượng nổi nữa.
Xong chuyện, Tô Gia Ngôn ngắm nhìn cô gái tóc tai rối bời đã thiếp đi, cậu cẩn thận lấy khăn lau sạch mặt mũi và cơ thể cho cô, sau đó nằm xuống bên cạnh, vòng tay ôm chặt lấy báu vật, giọng thì thầm:
"An An, cuối cùng chị đã thuộc về em."