Kết thúc chuyến du lịch, kết quả kỳ thi học vượt cấp của Tô Gia Ngôn cũng công bố, cậu thành công nhập học cùng lứa sinh viên năm 3. Còn Thời Dĩ An vừa ăn Tết xong nên công việc cũng ít, ngày đầu tiên đến công ty đã nghe tin Trình Nhất xin điều chuyển sang chi nhánh công ty ở Tây Ban Nha.
Lúc nghe nhân viên đồn thổi, lại nhìn vào văn phòng trống không đã dọn sạch đồ, Thời Dĩ An thở phào nhẹ nhõm.
It nhất cô không phải đối mặt với Trình Nhất mà thấy khó xử nữa. Còn về phía Trình Nhất, thời gian sẽ làm nguôi ngoai tất cả.
Hàng ngày, Tô Gia Ngôn sẽ đón cô tan làm, cả hai cùng đi chợ, mua đồ về nấu ăn, sau đó xem phim hoặc vận động cho tiêu bớt calo, sau đó ôm nhau ngủ thật ngon. Thời Dĩ An cứ tưởng cuộc sống của cả hai sẽ êm đềm như vậy, chờ đến khi Tô Gia Ngôn tốt nghiệp Đại học, sau đó tiến xa hơn, nhưng sóng gió lại ập tới.
Hôm đó, cô nhận được thiệp mời cưới của em họ Thời Ly. Lúc mở thiệp cưới ra, thấy hai cái tên Thời Ly O Quý Trì Vu đặt cạnh nhau, cô nhớ lại ngày xưa.
Thời Lan là dì ruột của cô, còn Thời Ly theo họ mẹ. Cách đây vài năm, Thời Ly và Quý Trì Vu vốn dĩ kết hôn theo sự sắp xếp của nhà họ Thời, với mong muốn cứu vãn cơ nghiệp sắp bên bờ vực sụp đổ của gia tộc. Bố cô đã rời khỏi nhà họ Thời từ rất lâu, thế nên Thời Dĩ An cũng ít qua lại, tình hình cụ thể sau khi kết hôn của Thời Ly cô không nhớ, chỉ nhớ em họ cô từng ly hôn, em ấy và chồng cũ Quý Trì Vu cũng từng lùm xùm trên báo trước khi ly hôn. Sau đó em họ cô và Quý Trì Vu quay về bên nhau, nhưng cả hai thoả thuận sẽ không kết hôn lần nữa.
Thời Dĩ An ngẫm nghĩ một lúc, quyết định dẫn theo file đính kèm.
Ngày diễn ra hôn lễ của Thời Ly, Thời Dĩ An và Tô Gia Ngôn sánh bước bên nhau.
Buổi lễ kết hôn ngày hôm nay tuy được tổ chức riêng tư song vẫn có rất nhiều nhân vật máu mặt, có quan hệ làm ăn qua lại với nhà họ Quý, Thời Dĩ An khó tránh khỏi sẽ chạm mặt nhiều người cô không muốn chạm, đặc biệt là ông nội. Thời còn trẻ, để phản đối sự sắp đặt hôn nhân và ngăn cấm của gia đình, bố cô cùng ông nội đã xảy ra một trận cãi vã làm sứt mẻ tình cảm, bố cô cũng vì thế bị nhà họ Thời từ mặt, bị đuổi khỏi nhà. Thế nên hôm nay
Thời Dĩ An không định ở lại lâu.
Cô vừa cùng Tô Gia Ngôn xuất hiện đã có vài người nhận ra thân phận của bạn trai cô, chủ động đi tới chào hỏi, thế nhưng Tô Gia Ngôn luôn giữ một thái độ xã giao nhất định. Từ xa Thời Ly đã nhìn thấy cô, mà cô cũng nhìn thấy cô em họ.
Tuổi thơ của Thời Ly vô cùng bất hạnh, bố cô vì không chịu nổi người mẹ cay nghiệt lại hà khắc của cô, đã ly hôn rồi cùng người tình sang nửa bên kia bán cầu định cư, từ đó không buồn hỏi thăm đến cuộc sống của cô con gái ruột, Thời Ly cũng bị mẹ lấy ra làm thứ để trút giận. Thuở nhỏ, không ít lần Thời Dĩ An đỡ đòn thay Thời Ly, tình cảm chị em vì thế mà gắn bó hơn anh chị em trong nhà.
"Chị An, con mắt nhìn người của chị được đấy, anh rể trông rất phong độ, đáng tin cậy." Thời Ly trong bộ lễ phục màu trắng bước tới, ôm chầm lấy chị họ, sau đó quay sang đánh giá Tô Gia Ngôn. Còn Tô Gia Ngôn, vì hai chữ
'anh rể' mà tâm trạng như nở hoa, chủ động gỡ bỏ bộ mặt lạnh lùng, lấy ra một hộp nhung nhỏ trong túi áo: "Anh rể chúc em tân hôn vui vẻ, trăm năm hòa hợp, đây là chút tâm ý của anh chị."
Thời Ly đón lấy hộp nhung, cười híp mắt: "Vậy thì em cảm ơn anh rể nha." Nói xong, Thời Ly khoác tay Thời Dĩ An, định kéo cô vào trong. Thời Dĩ An níu tay em họ lại, vẻ mặt khó xử:
"Tiểu Ly, hôm nay chị chỉ đến để chúc mừng em thôi, miễn để lát nữa ông cụ nhìn thấy chị lại tức giận."
Thời Ly nhíu mày, định nói gì đó nhưng Thời Dĩ An đã vỗ nhẹ tay cô: "Chúng ta còn nhiều dịp mà, để hôm khác em tổ chức riêng một bữa đi, anh chị và hai bác nhất định sẽ có mặt đông đủ."
Người đã nói rõ ràng như vậy, Thời Ly cũng không tiện giữ khách, chỉ buồn rầu thở dài: "Hôm nay có nhiều khách khứa của nhà họ Quý, em không nể mặt Trì Vu thì cũng phải giữ mặt mũi cho mẹ chồng. Lỡ ông cụ tức quá lăn ra ngất thì cũng không ổn. Vậy... thiệt thòi cho chị nhé, chị An."
"Tân hôn vui vẻ, bé cưng."
"Cảm ơn chị."
Hai người đứng tại chỗ một lúc, chờ Thời Ly đi xa mới xoay người định rời đi, ai ngờ mới ra khỏi cổng lễ cưới, chưa đi được bao xa đã đụng độ Úc Noãn Khê và bố của cô nàng.
Tô Gia Ngôn nhìn thấy hai người đi tới, xuất phát từ sự tôn trọng mối quan hệ hai nhà, cậu vẫn lịch thiệp cúi chào, giữ đủ thể diện cho đối phương: "Chú Úc."
Nghe thấy đối phương vẫn tôn trọng gọi mình một tiếng 'chú Úc', người đàn ông cuối cùng cũng buông được tảng đá trong lòng. Chuyện con gái nuôi nhà họ Tô bị đưa vào trại tâm thần ông cũng nghe nói, còn biết được con gái mình góp một viên đá vào chuyện này, trong lòng luôn cảm thấy áy náy.
"Gia Ngôn, cháu cũng đến tham gia hôn lễ của nhà họ Quý à?"
Tô Gia Ngôn lễ phép đáp lại: "Cô dâu là em họ của người yêu cháu, chúng cháu đến chúc mừng thôi."
"Vậy à."
"Chú Úc, nếu không còn việc gì khác thì chúng cháu đi đây ạ." Tô Gia Ngôn nói xong, cúi đầu chào, sau đó nắm tay Thời Dĩ An đi mất.
Úc Noãn Khê đứng bên cạnh chứng kiến Tô Gia Ngôn coi mình như không khí, nhưng lại nhớ lời cảnh cáo lúc ở nhà của bố, từ đầu đến cuối không dám ho he câu nào, chỉ nhìn Thời Dĩ An bằng ánh mắt hình viên đạn. Đợi cho hai người đi khuất, cô mới ấm ức kéo áo bố mình.
"Bố, bố nhìn hai người họ kìa..."
"Đi vào chúc mừng lễ cưới với bố, không được quay lại đuổi theo thằng bé." Ông Úc nắm chặt tay con gái, nhưng
Úc Noãn Khê giật ra, còn quát ngược lại: "Con không đấy! Con phải đuổi theo hỏi cho ra nhẽ, sao Gia Ngôn lại dẫn con hồ ly tinh đó xuất hiện trước mặt giới thế gia, như vậy chẳng phải không coi vị hôn thê này ra gì!"
Nhưng Úc Noãn Khê còn chưa đi khỏi, mặt cô đã bị giáng một cái tát như trời đánh, tuy ở ngoài cổng nhưng vẫn có không ít người nhìn thấy.
"Noãn Khê, con còn muốn tùy hứng đến bao giờ? Nhà họ Tô đâu có câu nào chính thức hứa hẹn, hay mang lễ sang nhà mình, con tự nhận mình là vị hôn thê của người ta mà không thấy mất mặt sao? Trước giờ con tùy hứng bố mặc kệ, nhưng lần này con hơi quá rồi. Chỉ là một thằng đàn ông thôi, có đáng để con vứt sạch tôn nghiêm thế không?!"
Úc Noãn Khê ôm mặt, nghiến răng nghiến lợi vì ấm ức, xoay người chạy đi mất.