Bạn Học Của Em Trai Là Sói

Chương 67: Rời xa con trai tôi




Văn phòng chủ tịch tập đoàn 1Q.

Trợ lý gõ cửa phòng Tô Giang Nhân, rồi báo cáo: "Thưa sếp Tô, có cô Úc tìm gặp ngài."

Tô Giang Nhân đang vùi đầu trong giấy tờ số liệu, ngẩng đầu lên nhìn trợ lý, khuôn mặt có chút buồn bực: "Cô Úc nào?"

"Là thiên kim tập đoàn Úc thị."

Úc Noãn Khê?

Tô Giang Nhân có ấn tượng với cô bé này, thuở nhỏ mẹ ông rất quý con bé, nhưng kể từ khi b mất, đã rất lâu không gặp, lần này không biết đến là có chuyện gì.

"Cho con bé vào, tiện thể pha giúp tôi một ly cà phê."

"Vâng." Trợ lý gật đầu rồi lui ra ngoài.

Một lúc sau, Úc Noãn Khê trong bộ đồ công sở lịch thiệp, trên tay cầm túi xách phiên bản giới hạn của Hermes, chân đi giày cao gót Dior, mái tóc xoăn bồng bềnh được buộc thấp, lệch hẳn về một bên, trông rất ra dáng nữ lãnh đạo. Vừa vào cửa, Úc Noãn Khê đã tỏ ra thân thiết không gì bằng, ngọt ngào gọi Tô Giang Nhân bằng hai từ:

"Bác Nhân!"

"Noãn Khê đó à, đã lâu lắm rồi không thấy cháu đến thăm bác đó nhé! Không biết hôm nay sao rồng lại đến nhà tôm thế này."

Úc Noãn Khê vội đáp lại: "Bác Nhân nói vậy cháu tổn thọ mất, cháu mới là tôm đến bái kiến rồng chứ."

Tô Giang Nhân mời Úc Noãn Khê ra ghế sofa ngồi, sau đó tự mình rót nước cho cô.

"Nói đi, hôm nay thiên kim nhà họ Úc đến gặp bác có chuyện gì thế?"

"Cũng không có việc gì trọng đại cả." Úc Noãn Khê uống một ngụm nước, tỏ ra điềm đạm: "Chỉ là việc học ở trường quá bận rộn, lại thêm việc đang học tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, hôm nay hiếm hoi được dịp thảnh thơi, cháu chợt nhớ ra lâu rồi chưa đến thăm hai bác, bèn ghé qua đây một lúc rồi đến gặp bác gái."



Nghe thấy cô bé ham học hỏi lại cử chỉ thanh tao trước mặt kể về chuyện tiếp quản gia nghiệp, Tô Giang Nhân lại thở dài: "Noãn Khê à, bác ao ước có đứa con gái như cháu lắm đó. Chẳng bù cho thằng ôn con nhà bác, suốt ngày chỉ kiếm cớ lêu lổng."

Úc Noãn Khê tỏ ra ngạc nhiên: "Gia Ngôn vẫn không chịu tiếp quản công ty thay bác sao? Tuổi của bác cũng đến lúc nên nghỉ ngơi hưởng thụ rồi."

"Phải đó, nó chẳng hứng thú gì với công ty, trước đây bắt ép mãi, nó đến được vài lần, lần nào cũng kiếm cớ chuồn, không thì cũng đầu óc như ở trên mây. Đúng là chẳng đứa nào khiến bác bớt nhọc lòng." Tô Giang Nhân cuối câu còn ẩn ý nhắc tới Tô Thời Nghi. Úc Noãn Khê nghe ra ý tứ, hậm hực trong lòng.

Con hồ ly già này lại đang ám chỉ chuyện cô tiếp tay khiến Tô Thời Nghi gây chuyện đây mà.

"Thực ra cũng không thể trách Gia Ngôn được, có trách phải trách cô bạn gái không biết điều của cậu ấy, suốt ngày chỉ rủ cậu ấy trốn học đi chơi. Kể từ khi quen cô ta, số lần cháu gặp Gia Ngôn trên giảng đường đã ít đến mức chưa được 10 đầu ngón tay!"

"Thằng ôn con có bạn gái ư?"

"Cháu cũng hiểu ở độ tuổi của cậu ấy yêu đương là điều khó tránh, nhưng nhỡ Gia Ngôn bị cô ta dạy hư, cả ngày không màng đến sự nghiệp, rồi sau này không dứt ra được, sẵn sàng trở mặt với gia đình thì sao?"

"Nó dám! Loại phụ nữ vớ vẩn đừng hòng bước chân vào cửa nhà họ Tô. Noãn Khê, cháu yên tâm, cháu là cháu dâu tương lai các cụ đã chấm chọn, bác sẽ không để cháu chịu ấm ức quá lâu đâu."

Nghe được đáp án ưng ý, hàng lông mày của Úc Noãn Khê giãn ra, vẻ mặt hân hoan.

Hừ, người cười đến phút cuối mới là kẻ chiến thắng.

****************

Úc Noãn Khê đi rồi, Tô Giang Nhân rơi vào trầm tư.

Cuộc kết hôn của ông và Hà Thanh Thanh vốn là liên hôn giữa hai gia tộc, cả hai vốn cũng chẳng có tình cảm mặn nồng với nhau, sống bao năm khách sáo như khách chung nhà, vì thế từ nhỏ Tô Gia Ngôn rất hiếm khi gần gũi với ông, thế nhưng không biết nó giống ai, lại phát triển theo khuynh hướng nặng tình cảm.

Không được!

Người thừa kế tập đoàn JQ, người lèo lái cả một cơ ngơi đồ sộ phải là một kẻ máu lạnh, quyết đoán, không thể vướng vào vài ba chuyện tình cảm trai gái tầm thường.



Tô Giang Nhân quyết định phải nhúng tay vào vụ này.

Giờ nghỉ giải lao buổi trưa, Thời Dĩ An quyết định ra ngoài ăn. Cô vừa mới xuống đến sảnh công ty, bước ra khỏi cửa đã gặp hai người mặc đồ đen từ đầu đến chân, mắt đeo kính râm, đứng chắn ngay trước mặt.

"Cô Thời, sếp Tô muốn gặp cô."

Thời Dĩ An cảm thấy hai người này thật bất lịch sự, có việc cần gặp cô mà cũng không tự giới thiệu, chẳng buồn chào hỏi. Thế là cô nhíu mày: "Sếp Tô nào?"

Sếp Tô nào? Cô quen rất nhiều sếp Tô, không lẽ là Tô Dĩnh - tổng biên tập của tạp chí NovelToon lúc sáng vừa trao đổi công việc với cô?

Một trong hai người đối diện lên tiếng, giọng hơi ngạo mạn xen lẫn châm biếm: "Cô Thời, cô còn giả ngây nữa, cô đang qua lại với con trai của sếp Tô mà còn hỏi sếp Tô nào ư?"

Con trai của sếp Tô?

Bố của Tô Gia Ngôn, Tô Giang Nhân sao?

Thời Dĩ An theo hai người đàn ông lên xe, đến một quán trà đạo trang trí theo phong cách Trung Hoa. Nhân viên dẫn cô lên tầng hai.

Tô Giang Nhân ngồi ở vị trí sát vách kính, được ngắn bởi một tấm bình phong mô phỏng lại Thanh Minh Thượng Hà Đồ. Người đàn ông tuổi ngoại tứ tuần nhưng trông vẫn rất phong độ, trên người mặc một bộ đồ Dân Quốc cách tân, tay đang rót trà.

Thời Dĩ An đi tới, ông ngẩng đầu lên nhìn, sau đó lại nhìn tách trà trong tay: "Cô Thời, ngồi đi."

Thời Dĩ An ngồi xuống phía đối diện, trên nệm tròn, cô cũng không biết phải nói gì trước tiên, đành lễ phép chào một tiếng:

"Ngài Tô, xin chào."

"Xem ra cô Thời đã biết thân phận của tôi rồi." Tô Giang Nhân nhấp một ngụm trà, cảm thấy pha chưa đạt, bèn nhíu mày đổ thẳng chén trà xuống khay, tiếp đó, ông cũng không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề luôn: "Cô Thời,

hôm nay mời cô qua đây là để thông báo với cô một chuyện, tôi muốn cô rời xa con trai tôi."