Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 258




Thiên Lộ Hà chảy dọc qua Hà Nam Phủ, Giao Linh Phủ và Hoàng Thành – kinh thành của Thiên Diệp quốc – một trong ngũ đại quốc của Bắc Đẩu đại lục.

Trần Hiểu My bị vòng ánh sáng bao phủ, xuyên qua kẻ hở không gian đến Chu Gia thôn – một thôn nhỏ của tỉnh thành thuộc phía nam Thiên Diệp Quốc cách đây hơn hai tháng. Thời điểm này, cô đang cùng với hai mẫu tử Lan Thị đi thuyền ngược dòng Thiên Lộ để đến kinh đô.

Thiên Diệp Quốc nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nó xếp vị trí thứ ba trong ngũ quốc. Hoàng đế hiện tại là Lăng Tử Nguyên – cũng có thể xem là một vị minh quân. 

Lăng Tử Nguyên đăng cơ từ năm mười lăm tuổi. Trong mười lăm năm trị vì đã khiến cho Thiên Diệp Quốc trên vũ đài chính trị của đại lục Bắc Đẩu nhảy từ vị trí thứ năm lên vị trí thứ ba. Vị hoàng đế này chủ yếu tập trung xây dựng quân đội, trọng võ quan. Chấn chỉnh triều cương bằng pháp luật đanh thép đến mức vô tình.

Quần thần của Lăng Tử Nguyên không thiếu người tài. Thừa tướng hiện tại là Lê Kiến Chương, tuy tuổi đời mới hơn ba mươi nhưng đúng là lão hồ ly chính hiệu. Làm người vừa khôn khéo, vừa ranh ma. Là cánh tay phải của Hoàng đế, cũng là thái sư của thái tử. Năng lực tuyệt đối đứng đầu.

Binh bộ thượng thư Lan Thắng Ninh cũng rất được trọng dụng. Lan Thắng Ninh có tham vọng, giỏi ẩn nhẫn, làm việc cẩn trọng…. thích hợp thống lĩnh việc binh đao. 

Thật lòng mà nói, cái chức Binh bộ thượng thư này sớm muộn gì cũng được Lăng Tử Nguyên giao cho Lan đại ca. Tất cả khuyết điểm của hắn đều là ưu điểm trong mắt đế vương. Gì mà gia thế không có, không nơi nương tựa…. không có vị hoàng đế nào muốn giao quân đội của mình vào tay một kẻ có quá nhiều rễ má dây mơ. Người như Lan Thắng Ninh mới là lựa chọn phù hợp.

Chỉ là thuật đế vương vốn bạc bẽo, thích để quần thần kiềm chế lẫn nhau. Vì thế, Trấn Quốc Công Lâm Mậu Chính mới trở thành gọng kiềm dùng để đối phó với vị binh bộ thượng thư trẻ tuổi. Ngược lại. Ân oán của hai nhà Lâm – Lan cũng là một nước cờ lợi hại. Trấn Quốc Công phủ có một kẻ thù như Lan Thắng Ninh, cậy thế kiêu căng, sớm muộn gì cũng rơi đài.

Lăng Tử Nguyên từ lúc còn là thái tử đã bồi dưỡng cho mình một tổ chức tình báo vô cùng lợi hại. Mỗi một lần “gió thổi cỏ lay” trong phủ đệ của các quan viên đều nhanh chóng đến tai của hắn. Qua mười mấy năm phát triển. Tổ chức tình báo này đã vô cùng lớn mạnh. Nanh vuốt của nó vươn ra toàn bộ bốn quốc gia còn lại trên đại lục Bắc Đẩu. Đây là thứ mà Lăng lão đế lấy làm hãnh diện, tự hào. Nằm mộng cũng thấy sướng rơn.

Hiểu My ngồi trên thuyền lớn, được nhiều người phổ cập kiến thức về Thiên Diệp Quốc. Bản thân mỗ nữ chỉ cảm thấy dân phong quốc gia này cởi mở, tự do ngôn luận thể hiện quá mạnh mẽ, không biết vị hoàng đế này biết được, liệu có giận quá mà đại khai sát giới hay không?

Hành trình trên Thiên Lộ Hà từ Hà Nam Phủ đến kinh thành phải đi hơn mười ngày. Hiểu My tận dụng cơ hội này, dạy cho Tiểu Hổ Tử không ít thứ, cũng kể cho cậu bé một số câu chuyện về đại lục Huyền Thiên.

Tiểu Hổ tử mới đầu còn nghĩ đại lục Huyền Thiên chính là thiên đình. Nhưng sau đó, sư phụ lại nói cho nó, Đại lục Huyền thiên cũng chỉ là một vùng đất bị tách biệt của một thế giới rộng lớn hơn.

Tiểu Hổ tử dĩ nhiên muốn theo sư phụ đến đại lục Huyền Thiên. Hiểu My đồng ý với nó, điều kiện là nó phải trở nên mạnh mẽ, có khả năng tự bảo vệ bản thân và mẫu thân của mình.

Tiểu Hổ rõ ràng lời của sư phụ nên mỗi ngày càng thêm chăm chỉ, ra sức luyện tập.

Hiểu My sợ nó nóng vội, nên lúc rảnh rỗi, hai sư đồ lại ra mũi thuyền bắt cá. Mỗ nữ mượn hai cây lao của chủ thuyền, hướng dẫn Lâm Tiểu Hổ sử dụng nội lực, khóa chặt mục tiêu. 

Lần đầu tiên Tiểu Hổ thấy Hiểu My từ trên thuyền, phóng lao xuống mặt nước trôi nhanh rồi kéo cá lên. Nó nhảy cẫng hoan hô, hai mắt sáng rực như hai vì sao giữa đêm hè thơ mộng.

Lan Thị và mấy người gần đó thấy vậy cũng nồng nhiệt vỗ tay - đúng phong cách của fan hâm mộ.

Hiểu My làm mẫu vài lần, sau đó thì Lâm Tiểu Hổ bắt đầu thực hành. Bóng dáng nhỏ xíu của nó cầm cây lao thật dài đứng ở mũi thuyền đầy kiên định. Mỗi lần thuyền nhấp nhô, thân thể nó lại chao đảo. Cổ áo bị Hiểu My giữ chặt, mặc dù không té nhưng cũng mất trọng tâm. Đâm lao cả trăm nhát chả trúng nhát nào.

Tiểu Hổ rất kiên trì. Ngày nào cũng luyện tập. Ba hôm sau thì thằng nhóc cũng bắt được con cá đầu tiên. Hiểu My vuốt đầu nó, tấm tắc ngợi khen. 

Lan Thị mừng muốn khóc.

Trên mặt sông Thiên Lộ, thỉnh thoảng vẫn xuất hiện mấy khóm lục bình không gốc lênh đênh. Bông hoa tím biếc, mỏng manh nổi bật giữa một khóm lá xanh, bồng bềnh, nhấp nhô trôi xuôi dòng nước. 

Hiểu My tóm lấy Lâm Tiểu Hổ, vận khinh công nhảy xuống hái. Tiếng cười réo rắt, vang vọng cả một khúc sông.

Tới bữa cơm, ba người Hiểu My được dọn một mâm riêng. Nhìn đĩa hoa lục bình để cùng với món cá hấp do Tiểu Hổ tự xâm, Hiểu My cảm thấy có chút thành tựu. Hai mẹ con Lan thị thì hạnh phúc khỏi phải bàn.

………………………………………………………………………… 

Chuyện trên sông Thiên Lộ xuất hiện một nữ cao thủ tuyệt sắc nhanh chóng xuất hiện trong mật tấu của Lăng Tử Nguyên. 

…………………………………………………………………………..

Từ Chu Gia thôn xuất phát gần ba tháng. Cuối cùng, vào một buổi chiều nắng nhạt, Hiểu My và hai mẫu tử Lan Thị cũng đã đặt chân đến Hoàng Thành.

Hiểu My yêu cầu Tiểu Huyễn thi triển một chút ảo thuật nho nhỏ. Dung mạo của ba người lập tức trở nên phổ thông đến mức độ người khác nhìn một lần rồi quên.

Hoàng Thành, mọi thứ đều đắt đỏ. Lan Thị không đủ tiền, chỉ có thể thuê hai căn phòng nhỏ trong khách điếm bình dân. Hiểu My không có ý kiến. Nơi này long xà hỗn tạp. Phải để cho Tiểu Hổ tự mình cẩn trọng, nhất là không được ỷ lại vào vị sư phụ là Thần tiên tỷ tỷ cô đây.

Đi thuyền một thời gian dài, Hiểu My cảm thấy mệt mỏi. Sau khi ăn xong bữa cơm chiều thì về phòng ngủ mất. 

Sáng hôm sau, khi mặt trời lên cao, cô mới thức dậy. Dùng nước trong giới chỉ không gian rửa mặt, lại lấy ra một ít linh quả và điểm tâm lót dạ. Thức ăn của Đại lục Bắc Đẩu này ngoài no bụng cũng chẳng có ích lợi gì cho bản thân và tu vi của cô. 

“Cũng may, thói quen sưu tập hảo tửu và mỹ thực trước đây cuối cùng cũng phát huy ưu điểm”. – Mỗ nữ thầm than trong lòng.

Sau khi thu thập bản thân, Hiểu My thay một bộ váy màu lam nhạt rồi chuẩn bị sang phòng của mẫu tử Lan thị. Chưa kịp đi thì đã thấy cửa phòng mình có người gõ nhẹ. Lâm Tiểu Hổ ở phòng bên cạnh, nghe bên đây có tiếng động, biết sư phụ đã thức nên chờ một lúc rồi tiến sang thỉnh an.

- Trần cô nương, buổi sáng tốt a!

Lan thị bước vào trong, nhìn Hiểu My ưu nhã nói.

Hiểu My mỉm cười đáp lời. Sau đó, cả ba xuống lầu, gọi vài món ăn. 

Lúc dùng cơm, Lan thị rất chuyên chú, có phong cách tiểu thư khuê các được dạy dỗ đến chốn đến nơi. Chỉ có Hiểu My và Tiểu Hổ là cười nói huyên thuyên. Chuyện này vốn đã thành thói quen từ khi còn ở Chu gia thôn. Lan thị nhìn riết rồi quen, thỉnh thoảng còn góp vài lời cho xôm tụ.

Ăn xong thì cả ba kéo nhau ra phố. Hai sư đồ Hiểu My đưa Lan Thị tới trước cửa phủ của Binh bộ thượng thư. Hôm nay là ngày Hưu mộc, Lan Thắng Ninh đa phần sẽ ở trong nhà.

Hiểu My giao cho Lan thị một chiếc khăn tay. Dặn dò, khi nào đối diện với Lan Thắng Ninh thì dùng nó lau đi ảo thuật trên mặt để khôi phục dung nhan thật sự. 

Nói xong, cô dẫn theo Tiểu Hổ xoay người rời đi.

Lan Thị nhìn theo thân ảnh hai người đến khi hoàn toàn khuất hẳn thì mới tiến lên gõ cửa. 

- Xin hỏi cô nương tìm ai? – một gã thị vệ bước ra hỏi.

Lan thị nói: Ta muốn tìm Binh bộ thượng thư.

Gã thị vệ: Có bái thiếp hay không? 

Lan thị: Chưa chuẩn bị kịp. Nhưng chỉ cần ngài chuyển giúp ta một lời, Lan thượng thư chắc chắn sẽ gặp ta.

Gã thị vệ nghe lời của Lan thị thì khinh thường hừ lạnh. Trường hợp này hắn không hiếm lạ. Nữ nhân muốn leo lên giường của đại nhân nhà hắn không ít. Thị vệ của Lan phủ cũng không phải đồ bỏ, hạng người nào cũng có thể bước vào trong.

Gã thị vệ liếc mắt nhìn Lan thị, lạnh nhạt lên tiếng: “Đại nhân không có nhà. Cô nương hôm khác quay lại”.

Lan thị bị khi dễ, trong lòng cũng chẳng oán, chẳng hận. Đại ca của cô không dễ dàng mới ngồi được ở vị trí này. Luôn phải cảnh giác, đề phòng là chuyện tất nhiên.

Nhìn cánh cửa Lan phủ khép chặt, nàng xoay người rời đi. Có điều, không trở lại khách điếm mà đứng đợi ở một góc nhỏ, cách Lan Phủ không xa.

Một lần đợi này là ba, bốn canh giờ. Mãi đến lúc mặt trời dần xuất hiện ở phía tây, vị binh bộ thượng thư trẻ tuổi mới rầm rộ quay về.

Lan Thắng Ninh quả thật không có trong phủ. Nhân ngày Hưu Mộc, hắn tranh thủ đến Hộ Quốc Tự, thắp hương cho phụ mẫu. Cầu xin phụ mẫu phù hộ cho tiểu muội đến nay vẫn biệt tích vô tung. Sau khi thắp hương thì được trụ trì mời vào khách phòng uống trà, đàm đạo. Mãi đến hoàng hôn mới người ngựa mới trở lại.

Lúc đoàn người của Lan Thắng Ninh đến trước cửa, thị vệ theo cùng dĩ nhiên phát hiện được Lan Thị đang tiến đến. 

Thị vệ hỏi: Đại nhân, có cần cản lại?

Lan Thắng Ninh nói: Mặc kệ. Chúng ta vào trong.

Lan thượng thư nói xong thì mạnh mẽ bước đi. Tuy nhiên, khi bàn chân của hắn vừa mới giẫm lên bậc cửa thì bên tai đã vang vọng một giọng nói quen thuộc.

“Thiên sơn mộ tuyết – tuyết sơn nhược ninh – Ninh nhi nhược bảo. Bảo - bảo - bảo”.

Lan Thắng Ninh chấn động, quay đầu nhìn lại. Nữ nhân đối diện, vóc dáng quen thuộc, giọng nói quen thuộc. Mặc dù gương mặt khác biệt, nhưng mà, người có thể nói ra câu đó, ngoài Tiểu muội đã mất tích thì cả đại lục này sẽ chẳng còn ai.