Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 259




Lan Thắng Ninh chấn động, quay đầu nhìn lại. Nữ nhân đối diện, vóc dáng quen thuộc, giọng nói quen thuộc. Mặc dù gương mặt khác biệt, nhưng mà, người có thể nói ra câu đó, ngoài Tiểu muội đã mất tích thì cả đại lục này sẽ chẳng còn ai.

Sau một thoáng thất thần, Lan Thắng Ninh gọi thị vệ bên cạnh mời vị cô nương lạ mặt này đến khách phòng rồi mạnh mẽ xoay người, thẳng bước. Trước cửa Lan phủ, không biết có bao nhiêu tai mắt của kẻ khác. Lan đại ca dù vội vã cũng không thể để điểm yếu của mình xuất hiện trong tay đối thủ. Đặc biệt là Lâm gia.

Lan Thắng Ninh trở về phòng thay trang phục, sau mới tới khách phòng. Bộ dáng nhàn nhã, thong dong như tiếp đón người không quan trọng. Làm cho nhân thủ của Lăng lão đế cùng Trấn Quốc Công cài vào cũng nghĩ khách nhân vừa đến là một kẻ râu ria.

Lan Thắng Ninh vừa tới đã thấy vị khách nhân đặc biệt đang ngồi bên cạnh bàn nhỏ, tay nắm chặt một ly trà, ánh mắt vô định, mông lung. Vóc dáng mảnh mai như nhành liễu cuối thu, đôi vai hao gầy nặng nề bởi tháng năm và bao ngược xuôi, tất bật. Hắn thấy đau nhói trong lòng.

Khẽ phất tay ra hiệu cho thị nữ lui ra. Để lại tâm phúc của mình chia ra hai bên canh cửa. Lan Thắng Ninh nhìn vị cô nương đã đứng dậy, lên tiếng:

- Cô nương, xin hỏi cô có quan hệ thế nào với gia muội?

- Nơi này an toàn sao? 

Lan Nhược Ninh không trả lời mà hỏi sang một vấn đề khác.

- Có thể xem là an toàn.

Lan thượng thư cười cười. Trên đại lục này, làm gì có nơi nào tuyệt đối an toàn. Ít ra, hắn có thể đảm bảo. Trong phạm vi hữu hạn, không ai có thể tiếp cận khách phòng vào lúc này. 

Lan Nhược Ninh gật đầu, dùng khăn tay mà Hiểu My đưa cho, nhẹ lau qua mặt. Khi dung nhan quen thuộc của cô hiển hiện trước mắt vị nam tử quyền cao chức trọng của Thiên Diệp Quốc. Một tiếng kêu đè nén lập tức vang lên.

- Muội muội…..

- Đại ca.

Lan Nhược Ninh tầng tầng nước mắt, chạy ào vào vòng tay của Lan Thắng Ninh. Vòng tay của đại ca vẫn ấp áp, chở che như thế khiến cho bao nhiêu oan ức, khổ sở của mấy năm nay bỗng chốc vỡ òa.

Nước mắt của cô khiến cho vai áo của Lan Thắng Ninh một mảnh ướt nhẹp.

Mãi một hồi lâu sau, cảm xúc nguôi ngoai. Lan Nhược Ninh được đại ca dìu xuống bàn. Cô khẽ nhấp một ngụm trà. Hương vị thanh mát tràn đầy khoang miệng. Tinh thần cũng tỉnh táo lại.

- Mấy năm nay, muội sống thế nào? Phi Hổ đâu, sao không trở về cùng muội?

Lan đại ca quan tâm hỏi. 

Lan thị nhìn hắn, cảm giác được người thân quan tâm thật tốt. Nàng chầm chậm, kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra từ lúc bị hãm hại, phải rời khỏi Trấn Quốc Công Phủ cho tới hôm nay.

Vị Binh bộ thượng thư của Thiên Diệp Quốc ngồi lặng yên nghe muội muội kể chuyện xưa mà trong lòng phiên giang hải đảo. Hắn nghe nói mụ đàn bà Loan Nhi năm lần bảy lượt truy sát hai mẫu tử muội muội thì cơn giận lên tới đỉnh điểm. Thiếu chút nữa đã hộc máu. Cũng may, hắn sợ muội muội lo lắng nên cố dằn xuống. Nhưng mà thanh âm răng rắc phát ra từ hai bàn tay đang nắm chặt đã bán đứng cảm xúc hiện tại của bản thân.

Lan thị nói qua về cuộc sống của mẹ con nàng tại Chu Gia thôn. Cũng không che giấu việc suýt chút nữa đã nhắm mắt xuôi tay vì bệnh tật. 

Trần Hiểu My được ca ngợi hết lời. 

…………………………………………………………………………

Lại nói tới vị Thần Tiên Tỷ Tỷ trong câu chuyện của huynh đệ Lan gia, lúc này, cô nàng đang dẫn theo đồ đệ xông pha tại con đường phồn hoa bậc nhất của Hoàng Thành. 

Đi dạo và mua sắm là hai sở thích bất biến của mỗ nữ. Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi mà ở ngõ Tỉnh Biên đã bị hai thầy trò dẫm đạp đến “mòn đường chết cỏ”. Cửa hàng trang sức nào tốt, vải vóc chỗ nào đẹp, thức ăn của quán nào ngon… đều bị mỗ nữ ghé thăm.

Mỏi chân. Hai sư đồ chạy vào trà lâu nghe thuyết thư kể chuyện.

Quán trà này rất nổi tiếng tại kinh đô. Cái biển hiệu “Đệ Nhất Thiên Hương Lầu” nghe đâu là do Lăng lão đế tự mình chấp bút. Giờ cao điểm, nơi này không còn một chỗ trống. Hiểu My và Tiểu Hổ thuộc nhóm khách hàng đặc biệt nên sau một hồi chen lấn cũng tìm được một góc nhỏ ngồi nghe. (Nhất trẻ em, nhì phụ nữ. he he)

Người kể chuyện của quán trà này là một lão nhân tóc bạc trên dưới sáu mươi tự xưng là Hải bán tiên. Đi cùng còn có một đứa bé độ mười tuổi, gọi lão là gia gia. Còn có phải ruột thịt hay không, chỉ có hai ông cháu này mới rõ.

Hải bán tiên kể chuyện, đứa bé bên cạnh cầm mâm chờ bạc thưởng. 

- “Câu chuyện của lão nhân gia ta lần này là một đại sự trên giang hồ. Chắc mọi người từng nghe nói tới Bỉ Ngạn Phái – giáo phái của các nữ nhân vừa mới xuất hiện không lâu tại Bắc Đẩu đại lục”?

- Có nghe, có nghe. 

Vài thanh âm đáp trả. Hải Bác Tiên vuốt bộ râu trắng, lúc lắc đầu ra vẻ đạo mạo, hưng phấn nói tiếp:

- “Bỉ Ngạn giáo - tông môn ở trên dãy núi Cửu Đầu Xà thuộc biên giới Thiên Diệp Quốc và Nam Triêu Quốc. Mặc dù mới xuất hiện, nhưng danh tiếng trên giang hồ không kém gì các đại phái Thục Sơn, Thiên Đạo, Hoa Lâm….

Giáo chủ của Bỉ Ngạn Giáo là Mộc Thi Nam – cũng được xem là nữ anh hùng, hào kiệt. Vị này võ thuật thượng thừa, thủ đoạn tàn nhẫn. Hành sự quyết đoán, giỏi cả huyền mưu. 

Mộc Thi Nam thu nhận môn đồ là những người từng bị nam nhân tổn thương. Dạy cho họ kiếm pháp và quy tắc sinh tồn, cũng đồng thời, gieo vào lòng họ sự tôn sùng tuyệt đối với tông môn và sức mạnh. Cho nên, ở phương diện nào đó, Mộc Thi Nam chẳng khác nào bồ tác tái sinh...”

Giọng nói của Hải Bán Tiên trầm trầm, đầy cuốn hút. Thỉnh thoảng, đang kể chuyện, lão dừng lại, đặt ra vài câu hỏi nhỏ cho khán giả, để mọi người cùng hòa vào câu chuyện của lão, khiến cho không khí trong Trà lâu thêm hào hứng, sôi động.

Hiểu My cắn hạt dưa, vểnh tai nghe chuyện. Tiểu Hổ cũng học theo sư phụ của mình. Cả hai rất nhanh bị cuốn hút bởi Bỉ Ngạn phái và vị chưởng môn thần thoại trong câu chuyện của Hải Bán Tiên.

Thì ra, gần đây, đồ đệ của Mộc Thi Nam lúc đi tuần trên Cửu Đầu Xà, vô tình phát hiện ra vết tích một thành trì bị chôn dưới nền đất lún. Mộc Thi Nam từng cho người xuống thăm dò, nhưng mà kết quả nhận được không mấy khả quan. 

Mười người bị cột dây thả xuống dưới, chỉ có một người trở lên. Toàn thân trọng thương, huyết sắc nhuộm đỏ thân. Trước lúc tinh tẫn nhân vong, đặt vào tay Hải Thi Nam một viên dạ minh châu to bằng bàn tay trẻ nhỏ.

Hải Thi Nam quyết đoán, công bố tin tức này ra bên ngoài. Bởi vì thành trì bị vùi lấp này thuộc lãnh địa của Bỉ Ngạn Phái. Người nào tới khám phá, chỉ cần bỏ ra ít tài sản làm “vé vào cửa” thì có thể tùy ý khám phá. Nếu thu được bảo vật, Bỉ Ngạn Phái cũng tuyệt đối chẳng cạnh tranh.

Hành động này của Hải Thi Nam đúng là sáng suốt. Thay vì thấp thỏm ôm bí mật chờ đợi người ta phá giải thì cứ mạnh mẽ công bố ra ngoài. Lợi ích nhỏ vẫn tốt hơn so với cảnh môn phái bị để mắt, tấn công. “Hoài Bích có tội” – đạo lý rành rành ra đó. Người khôn đều biết bản thân cần phải làm gì.

Hải Thi Nam mở rộng cửa, chào đón khách giang hồ. Đồng thời, trên Cửu Đầu Xà cũng thiết kế vô số cạm bẫy, thiết lập vùng cấm địa. người không phận sự mò tới chính là tự mình nộp mạng. Không trách được Bỉ Ngạn Phái giở trò.

Khách giang hồ ùn ùn kéo tới. Thậm chí, một số gia tộc lớn và quốc quân của các nước cũng phái cao thủ tới tìm hiểu. Ai cũng ôm ấp hi vọng có thể một bước lên mây. 

Đáng sợ hơn cả là tin tức phía dưới thành trì này có chôn giấu một bảo vật tuyệt thế. Người nào sở hữu nó thì có thể thống nhất cả ngũ quốc, trở thành chúa tể đại lục Bắc Đẩu. - Thử hỏi, có vị đế vương nào còn bình tĩnh trước làn sóng mạnh mẽ mà tin đồn ác độc tạo ra.

Hiểu My nghe xong, che miệng cười.

- Sư phụ, vì sao người lại cười? - Lâm Tiểu Hổ ngơ ngác hỏi.

- Haiz. Nhóc con, chúng ta sắp có kịch hay để xem, không vui sao được. Đại lục này loạn đến nơi rồi.

Lâm Tiểu Hổ: “…”

Nghe xong chuyện, hai sư đồ đứng dậy, thanh toán tiền trà bánh rồi dắt díu nhau rời khỏi Đệ Nhất Thiên Hương Lầu, quay lại Lan Phủ, tìm kiếm Lan Nhược Ninh.

Thị vệ trong phủ đã được đặc biệt căn dặn, hễ có một vị cô nương họ Trần dẫn theo một nam hài bảy tám tuổi tới thì phải lập tức cho họ vào trong. Hiểu My và Tiểu Hổ thuận lợi gặp gỡ được Lan Nhược Ninh cũng là nhờ vậy.

…………………………………………………………………………….

Buổi tối, Lan phủ đèn đuốc sáng trưng. Lan Thắng Ninh mở tiệc, chiêu đãi Trần Hiểu My, cũng đồng thời giới thiệu hai mẫu tử Lan Nhược Ninh với toàn phủ.

Mẫu tử Lan thị được tiểu Huyễn thi triển ảo thuật. Ngoài Lan thượng thư và Hiểu My, không ai có thể biết được chân diện thật của họ. Dù cho cao thủ võ lâm đứng trước mặt cũng phải bó tay, huống chi mấy gia nhân, thị vệ trong phủ.

Lan Thắng Ninh chỉ vào muội muội một bộ dáng mảnh mai, xinh đẹp bên cạnh, dõng dạt giới thiệu.

- Vị này là biểu tiểu thư của Lan gia, từ này, là chủ nhân thứ hai của Lan phủ. Còn đây là đại thiếu gia Lan Phủ - Tiểu Hổ. Mọi người phải hết mực cung kính, tận tình hầu hạ. Nếu có gì sai sót, chậm trễ, ta nhất định nghiêm xử, không tha.

Lan Thắng Ninh đưa tay về phía Hiểu My, nói tiếp: 

- Đây là Trần cô nương, sư phụ của Đại Thiếu Gia, là thượng khách của Lan Phủ ta. Mọi người đối với Trần cô nương phải hết mực tôn kính, nhiệt tình đối đãi. Nghe rõ cả chưa?

- Dạ, Lão gia. 

Tất cả gia nhân và thị vệ trong phủ đồng loạt lên tiếng. Mặc dù trong lòng bọn họ có vô vàn suy đoán, nhưng trước mệnh lệnh của đại nhân, đều ngoan ngoãn, hướng ba người Hiểu My và Lan thị, cung kính dập đầu.

- Bái kiến Trần sư phụ, Bái kiến Biểu tiểu thư, đại thiếu gia.