Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 262




Quả nhiên là ngọc bội của Lan Thắng Ninh. Cô thấy hắn đeo bên hông trong dạ yến mấy tháng trước. Trên miếng ngọc này khắc hình một đầu bạch hổ. Giữa trán Bạch hổ còn có một chữ Vương, do đích thân Lăng Lão đế ban cho. Bình thường, nó được che dấu bên dưới quan bào. Chỉ có đêm gia yến, hắn mặc thường phục ở nhà. Hiểu My mới có dịp nhìn rõ. Mới đầu, cô còn giật mình, vì đầu cọp trên mặt ngọc bội làm cô nhớ đến Thiên Vũ. Chính nhờ vậy mà ấn tượng khắc sâu. 

Hiểu My quan sát ngọc bội, xác nhận vật này đúng thuộc về Lan Thắng Ninh thì liền không vết tích cất nó vào không gian giới chỉ. Hai tên Thiết y vệ không thấy cô trả lại cũng chẳng thể mở miệng ra đòi. Một trong số hai kẻ đó hướng Hiểu My, giọng khẩn cầu lên tiếng:

- Trần sư phụ. Lan đại nhân hiện đang bị vây tại Thất Sơn, thân lâm khốn cảnh. Kẻ thù quá lợi hại, huynh đệ chúng tôi đã hi sinh hơn phân nửa, không biết có thể tiếp tục bảo vệ đại nhân được bao lâu. Thỉnh Trần Sư phụ nể tình tiểu thiếu gia mà ra tay tương trợ. 

Hiểu My nghe bọn họ nói vậy, khẽ cau mày.

- Lan Thắng Ninh hiện tại thế nào? Nói rõ ràng một chút.

- “Từ lúc chúng tôi rời khỏi Hoàng Thành hơn mười ngày thì liên tục gặp phải ám sát. Người đến đều cao thủ giang hồ, thủ đoạn độc ác lại có tổ chức hẳn hoi. 

Khi đến được Cửu Đầu Xà. Một trăm Thiết Y vệ đã mất đi hai mươi người. Tiếp theo, Lan đại nhân dẫn đi bảy mươi người xông vào Thành Trì dưới lòng đất. Để lại mười người ở bên ngoài chờ tin tức. 

Hai hôm trước, Thập Thất cả người đầy thương tích mang theo ngọc bội tùy thân của đại nhân chạy ngược trở về. Thông báo là Lan Thượng thư bị vây tại mật địa. Huynh đệ tổn thương quá nửa. Ý kiến tìm đến Trần sư phụ là hi vọng sống cuối cùng của thượng thư”.

(Các huynh đệ trong Thiết Y Vệ dùng số thứ tự thay tên gọi. Thập Thất là Thiết Y Vệ thứ mười bảy trong số một trăm người đi theo Lan Thắng Ninh).

Nam tử trường bào màu đen đứng dưới đất, khi nói chuyện với Hiểu My, đầu của hắn hơi cúi, vì thế, Hiểu My không nhìn rõ biểu hiện trên gương mặt của hắn. Nhưng một chút dao động cảm xúc trong lời nói cũng đủ khiến cô tin tưởng. 

- Vậy là có đường khác để đến thành trì? Hoặc là nói thành trì dưới lòng đất còn có lối ra?

- Chúng tôi không rõ. Đáng tiếc. Thập Thất trọng thương quá nặng, vừa nói xong tin tức của đại nhân thì đã trút hơi thở cuối cùng. Chúng tôi không hỏi được chính xác về những thứ mà Lan Đại nhân đã gặp phải từ lúc tiếp nhập tòa thành chôn dưới nền đất của Thất Sơn.

Thiết Y Vệ đáp lời của Hiểu My. Cô trầm ngâm, một tay khoanh trước ngực, một tay chống cằm, đăm chiêu suy nghĩ. Chốc lát sau, cô nhìn hai nam tử áo đen bên dưới, nói ra quyết định của mình.

- Tất cả những Thiết Y Vệ còn lại, ngoại trừ ở bên ngoài điều tra tin tức thì cũng phải phái ra mấy người âm thầm bảo vệ chặt chẽ cho đồ đệ của ta. Còn chuyện của Lan Thắng Ninh, tự ta sẽ cố gắng hết sức. Hi vọng tạo hóa của hắn lớn một chút. Nếu không đợi được cứu giúp thì cũng chỉ có thể trách vận số hắn mà thôi.

- Đa tạ Trần Sư Phụ. Xin ngài cứ yên tâm. Chuyện của Thiếu gia, chúng tôi nhất định sẽ chu toàn. 

Hai Thiết Y Vệ vòng tay cảm tạ. Sau đó, vâng mệnh rời đi.

Hiểu My nhảy xuống, trở lại phòng của mình. Lay Tiểu Hổ từ trên giường thức dậy. 

Tiểu Hổ dù bị lay tỉnh giữa chừng, nhưng mà tinh thần của hắn rất tốt. Ánh mắt tỉnh táo, nhìn sư phụ dò hỏi:

- Sư phụ, có chuyện gì ạ?

- Tiểu Hổ. Cửu cửu của con đã xuống thành trì rồi. Ta sẽ đi tiếp ứng hắn. Con tạm thời ở lại khách điếm này, đừng chạy ra ngoài gây sự với kẻ khác. “Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên” - Lời dạy của ta trước đây con còn nhớ hay không? 

- Dạ, Tiểu Hổ nhất định vâng lời. Sư phụ cứ yên tâm.

- Giỏi lắm. Đây là một số đan dược ta để lại cho con phòng thân. Ở đây cũng có mấy món vũ khí nhỏ, thích hợp cho con sử dụng. Con nhớ luôn mang theo bên người. Đặc biệt, đừng để người ngoài phát hiện ra mấy thứ này. Hoài Bích có tội a.

Hiểu My nói xong thì lấy từ giới chỉ không gian ra vài bình bạch ngọc nhỏ cùng một thanh đoản đao, một thanh chủy thủ được đúc thành từ huyền thiết có khảm tinh thạch lấp lánh xinh đẹp, giao vào tay tiểu đồ đệ thân truyền. 

Tiểu Hổ đa tạ Hiểu My rồi tự mình cất kỹ. Hắn vừa xong, ngẩng đầu lên nhìn sư phụ thì thấy trước mắt xuất hiện một gốc tùng kỳ lạ. Thân cao vài tất, trên ngọn là một tán tròn xanh mướt. Thân suông thẳng, hai nhánh nhỏ đối xứng hai bên. Chùm rễ dưới gốc chia làm hai, bám trên mặt bàn, hướng về phía Hiểu My không ngừng rung rung chào hỏi.

- Sư phụ, nó là cái gì?

Lâm Tiểu Hổ thích thú chạy tới bàn nhỏ. Ánh mắt sáng ngời nhìn gốc Tùng siêu khả ái, siêu đặc biệt. 

- Đây là Tiểu Tùng. Từ nay nó sẽ đi theo, bảo vệ con. Con hãy xem nó là đồng bọn mà đối xử.

- Thật a. Sư phụ, người tặng Tiểu Tùng cho con thật a?

Tiểu Hổ ngây thơ hỏi? Hiểu My bật cười. Vuốt đầu nó, khẽ trêu:

- Khi nào con nuôi nổi nó, ta sẽ tặng nó cho con.

Ặc. Tiểu Tùng là thực vật, cũng cần phải nuôi sao? - Lâm Tiểu Hổ khó hiểu, đưa tay gãi gãi đầu.

Tiểu Tùng lắc lắc hai tay nhỏ của mình, giọng nói non nớt vang lên:

- Tiểu chủ tử. Tiểu Tùng rất lợi hại. Tiểu Tùng sẽ bảo vệ người.

Tiếp theo, Hiểu My xách Tiểu Tùng thả vào ngực áo của Tiểu Hổ, yêu cầu thằng nhóc giấu kỹ, đừng để người phát hiện. Sau đó, cô dặn dò thêm một số chuyện rồi để lại cho nó thêm một túi bạc rồi xoay người, hướng về phía màn đêm đặc quánh bên ngoài lao đi.

……………………………………………………………………….

Sớm hôm sau.

Hòa theo dòng người từ bốn phương tám hướng đổ về Thất Sơn. Một bóng dáng màu xanh lách mình thật nhanh, lướt qua mọi người như một cơn gió. Mấy cao thủ võ lâm thì nhạy bén phát hiện, kẻ này là một nữ nhân. Có điều, dung mạo quá bình thường, không thể nào thu hút được sự chú ý lâu hơn của bọn họ.

Hiểu My vội vàng cứu trợ Lan Thắng Ninh nên nhờ Tiểu Huyễn thi triển ảo thuật che giấu dung nhan thật sự. Tới “trạm thu phí” của Bỉ Ngạn Phái, bỏ ra trăm lượng bạc rồi theo chân mấy người khác tiến vào. 

Bãi đất lún, lối vào của thành trì. Trưởng lão của Bỉ Ngạn Phái dẫn theo hơn chục cao thủ tọa trấn nơi này. Mục đích của họ đơn giản chỉ là đại diện cho chủ nhà, đứng ra xử lý các tranh chấp, mâu thuẫn. Hoặc là, chờ đợi – thu thập tin tức truyền về cho Mộc Thi Nam. 

Hiểu My nhìn thấy những người khác cũng trang bị khôi giáp toàn thân thì mỉm cười. Mỗ nữ bỏ ra thêm một ít bạc, mượn lều nhỏ dựng tạm của Bỉ Ngạn Phái để thay đồ. Khi bước ra, toàn thân đã được che phủ trong bộ Ngư Long Chiến Giáp, khiến cho tất cả “mạo hiểm giả” tại Xà Khẩu – tên gọi bãi cát lún của Thất Sơn – đều kinh ngạc quay đầu. Ngư Long chiến giáp dưới nắng mặt trời phát ra bạch quang chói mắt, diễm phá quần phương a.

Hình dạng xà khẩu khá giống một chiếc phễu khổng lồ. Trung tâm của nó chính là thông đạo nối thẳng xuống thành trì. Nghe nói thông đạo này thẳng đứng, muốn xuống rất dễ, muốn lên đặc biệt khó khăn. Chính vì thế, Bỉ Ngạn Phái cho thả rất nhiều dây thừng to bằng cổ tay trẻ sơ sinh từ bên ngoài biên giới Xà Khẩu thẳng xuống thông đạo.

Hiểu My cũng tóm lấy một sợi dây thừng, thả lỏng người trượt xuống. Bên tai, tiếng gió rít, tiếng cát chảy, tạo thành một bản hòa nhạc độc đáo. Mặc cho tương lai nguy hiểm, nhưng hiện tại, ai cũng mang theo đầy ấp hi vọng và cao độ tự tin. Hiểu My nhìn họ, cảm thấy khá buồn cười. 

- Nhân loại muốn một bước lên mây, đâu có dễ dàng như vậy a.

Thông đạo này khá dài. Chiều dài sợi dây không chạm được đến đáy, còn dư lại khoảng cách hơn chục trượng. Mọi người bắt đầu rơi tự do.

Hiểu My tiếp đất nhẹ nhàng, lặng lẽ quan sát một vòng. Nơi này, giống như một quảng trường trước cửa thành. Phía đối diện là cổng thành bằng đá, bạc phếch, phai màu. 

Mộ Thiên Thành – Hiểu My khẽ đọc ba chữ thật to được treo trên cổng thành. Trong lòng tự dưng cảm thấy nhói đau. Lẽ ra, tòa thành này không nên bị chôn vùi. Lẽ ra, nó phải sừng sững dưới ánh mặt trời, ôm ấp trong lòng là phồn hoa và sinh khí liên miên bất diệt…. Mộ Thiên – Mộ Thiên. Tên gọi gắn liền với trời xanh như thế… cuối cùng trở thành một tòa thành tử vong, bị chôn vùi dưới lòng đất ngàn năm, vạn năm. Thật đúng bi ai a.

Đoàn người vừa tiếp đất nhanh chóng tiến nhập. Phía sau cổng thành xuất hiện ba con đường. Đi thẳng hay rẽ trái, quẹo phải – hoàn toàn là quyền lựa chọn của mỗi cá nhân.

Hiểu My không chần chừ, cô quyết định tiếp tục thẳng tiến. Đi cùng cô còn có hơn hai mươi người xa lạ. Họ hoàn toàn không trao đổi với nhau, chỉ chuyên chú dõi mắt nhìn xung quanh. Qua mỗi khúc ngoặc, không gian trước mắt lại đổi thay. Thi thể càng lúc xuất hiện càng nhiều, tình trạng tử thi càng ngày càng đáng sợ. 

Rõ ràng là bị chôn dưới lòng đất, nhưng nơi này vẫn có ánh sáng. Chỉ là thứ ánh sáng này không rõ nguồn gốc, cũng không mang theo nhiệt lượng. Mỗi người đều cảm thấy từng trận từng trận gió lạnh lướt qua trước mặt. Thân thể không tự giác mà run rẩy. Mấy kẻ lúc đầu còn tách biệt với đoàn người lập tức tăng tốc, hòa vào tập thể, hi vọng tìm một chút ấm áp để xua đi những bất ổn trong lòng đang nồng đậm dâng lên.

Á…

Phụt …

Rầm…

Một tiếng hét bất chợt vang lên. Tiếp theo là một cái đầu người tách khỏi cơ thể bay vòng qua, kết hợp âm thanh vòi máu bắn ra khiến mọi người kinh hoảng.

Thi thể vừa ngã xuống vốn đứng bìa ngoài cùng của đoàn người.