Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 263




Đây đã là ngày thứ năm từ lúc tiến vào Mộ Thiên Thành.

Hiểu My một thân giáp bạc phát ra ánh sáng đi trước mở đường. Phía sau là ba nam tử cùng đồng hành. Một người còn khá trẻ, tên gọi Phù Ngọc, một kiếm khách mới nổi trên giang hồ. Một người khác to lớn, mập mạp tên gọi Thiết Đại – vũ khí sử dụng là một cây Lang nha bổng nặng hai trăm cân. Kẻ cuối cùng chính là Thanh Đằng – một đao khách nổi tiếng khắp cả Bắc đẩu đại lục.

Ba người này, chỉ có Phù Ngọc và Thiết Đại cùng tiến vào Mộ Thiên Thành cùng lúc với Hiểu My. Lúc đầu, đoàn người khá đông đảo, nhân số có hơn hai mươi. Nhưng mà trải qua nhiều cuộc tập kích của âm sát khí trong bốn ngày qua, đa phần đều ngã xuống. Phù Ngọc và Thiết Đại là hai kẻ may mắn sống sót. Họ càng lúc càng thân thiết với nhau. 

Thanh Đằng là người mới hội nhập vào nhóm hôm qua. Hiểu My tìm thấy hắn trọng thương, nằm bên trong một căn phòng đầy thi thể với tứ chi bị cắt đứt rời, nằm rải rác khắp nơi. Bản thân Thanh Đằng cũng trọng thương, nếu không phải hắn biết tung tích nhóm người Lan Thắng Ninh thì Hiểu My cũng không sẵn lòng cứu giúp.

Âm Sát Khí tại Mộ Thiên Thành vô cùng lợi hại. Nó xuất hiện vô tức vô thanh nhưng lại sắc bén cực kỳ. Chỉ cần sơ ý một chút thì bản thân đã trở thành một thi thể không hồn. 

Ba nam tử này trên người cũng có khôi giáp bảo vệ, nhưng mà phần lớn đều giống như áo giáp của binh sĩ cổ đại. Chẳng thể so về độ bền chắc, đao thương bất nhập như Ngư Long Chiến Giáp của Hiểu My.

Thanh Đằng nổi tiếng khắp giang hồ từ xưa đến nay, lần đầu tiên đối diện với Hiểu My được trang bị “tận răng”, hắn thấy mình tựa như cái bang. Một trận cảm thán âm thầm dâng lên rồi biến mất.

Hâm mộ. Hâm mộ vô cùng. Người ta không chỉ có khôi giáp tuyệt như mơ, còn có pháp thuật phi thường. Khi đối diện với âm sát khí, không cần làm gì, chỉ cần đứng yên một chỗ như tượng thần thì quanh người đã xuất hiện một tầng lửa màu xanh biếc, thiêu đốt toàn bộ âm sát khí tiếp cận gần kề. Nếu cứ tiếp tục thế này, Mộ Thiên Thành sẽ thành ao nhà mặc nàng dọc ngang khoáy đảo.

Bốn người Hiểu My lúc này đang tiến tới mật địa bên dưới thành trì. Hiểu My thì đi giải cứu Lan Thắng Ninh. Ba nam tử kia thì quyết tâm theo cô xem náo nhiệt. Đi cùng một thời gian, họ bi đát nhận ra, chỉ cần theo sát “nữ đại gia” này, bọn họ có thể bình an rời khỏi Mộ Thiên Thành. Nói ra, có chút xấu hổ. Ha ha.

- Mật địa đó có gì đặc biệt?

Hiểu My nhìn sang Thanh Đằng dò hỏi. 

- Nghe nói đó là nơi cất giữ bảo vật thống nhất Bắc Đẩu Đại Lục. 

Thanh Đằng trả lời. 

Hiểu My cũng đoán là vậy nên không tiếp tục đề cập tới đề tài này. Ngay sau đó, trước mắt bọn họ xuất hiện một cánh cửa sắt hoen gỉ, nặng nề. Thiết Đại là người đầu tiên bước tới. Hắn định dùng Lan Nha Bổng của mình phá cửa. Tiếc thay, kết quả một chiêu toàn lực của hắn là một tiếng “coong” thật lớn. Cánh cửa vẫn trơ trơ.

- Huynh không phá được nó đâu. Hai cách cửa này được đúc ra bằng tinh thiết vạn năm. Vũ khí bình thường đối phó với nó là vô dụng.

Hiểu My cười cười nói.

- Vậy lẽ nào chúng ta cứ vậy bỏ qua? - Thiết Đại xoa hai bàn tay đau đớn vào nhau vì lực chấn sau một chiêu khi nãy, giọng nói có chút nuối tiếc cất lên.

- Ha ha. Bỏ qua sau được. Mấy căn phòng trước đó dễ dàng phá cửa được nhưng chúng ta đâu thu hoạch được thứ gì. Toàn bộ đều bị người tới trước nhanh tay hơn. Lâu lắm mới tìm thấy một căn phòng còn nguyên niêm phong. Không ra tay là uổng a.

Mỗ nữ nói xong thì ra hiệu cho ba nam tử đứng trước lui lại. Cô nàng xách Như Ý Côn không biết đã triệu hồi ra từ giới chỉ không gian từ lúc nào, nhếch miệng cười rồi hét lớn:

- Thiên Long Phạt Địa. Đi!

Gậy Như Ý từ tay Hiểu My dài ra, giáng một đòn trực diện vào hai cách cửa. Thanh âm chấn động màn nhĩ vang lên. Mấy người Thiết Đại bưng lấy tai, đầu óc cuồng quay, cổ họng dâng lên một hồi tanh nồng. Vội vã nuốt xuống.

Chỉ một chiêu duy nhất, cánh cửa bằng tinh thiết vạn năm sụp hết một bên. Tiếp theo, Hiểu My thật lớn hét lên:

- Cẩn thận a….

- Á

Phù Ngọc phản ứng chậm hơn hai người kia. Hắn nghe được lời nhắc nhở của Hiểu My, vội vã rút kiếm. Chỉ thấy sau lưng, một bóng đen ập tới. Cánh tay bao phủ bởi hắc vụ đầy những lông lá vươn ra, chộp vào vai hắn. Máu thịt be bét bị xé ra cùng áo giáp. Đầu vai một mảng huyết nhục mơ hồ, lộ cả xương trắng bên trong.

- Đáng chết. Bọn chúng lại xuất hiện từ phía sau a.

Hiểu My tức giận, mắng một câu. Tiếp theo, từ sau cánh cửa bị phá, một bóng đen còn lớn hơn cả thứ vừa tập kích ba người Phù Ngọc. 

- Muốn đánh lén ta à. Đừng mơ! Thiên Long Đoạn Quần Hùng. Lên!

Theo sau tiếng hét của Hiểu My là Như Ý Côn mang theo ánh lửa hừng hừng như đốt như thiêu. Ngọn lửa linh động nhảy múa, mặc dù chưa có ý thức như Thanh Liên Thần Hỏa nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu. 

Bóng đen thấy mặc dù linh hoạt tránh được một đòn trực diện từ gậy Như Ý nhưng cánh tay vươn ra lại dính phải lửa của Như Ý côn. Nó đau đớn nhìn ngọn lửa lan nhanh. Quyết đoán tự mình chặt đứt một cánh tay rồi rút lui về căn phòng phía sau cánh cửa.

Hiểu My thấy thế, thu hồi Như Ý Côn nhưng lại Triệu hồi Thanh Liên Thần Hỏa. Một ngọn lửa màu xanh hình đóa sen nở rộ bao phủ toàn thân của cô. Hiểu My nhanh chóng, nhảy vào căn phòng, đuổi theo con quái vật màu đen.

……………………………………………………………………

Bên trong căn phòng. 

Thanh Liên Thần Hỏa đi tới đâu thì đám khói đen tạo thành bởi âm sát khí tan nhanh tới đó. Hiểu My lạnh lùng, quét mắt nhìn con vật gớm ghiếc đang thu mình ngồi đối diện. Âm sát khí đã bị thiêu đốt gần hết. Chân diện thật của nó hiện ra. Hiểu My trợn mắt kinh ngạc.

Con vật này ngoại trừ toàn thân lông lá, bàn tay với những móng vuốt nhọn và dài thì ngũ quan trên đầu tương tự như người. Một đầu tóc đen rối bù, phủ xuống mặt vẫn không thể nào che được đôi mắt đỏ ngầu, nhìn về phía Hiểu My tràn đầy cảnh giác và sợ hãi.

Nó dùng một tay còn lại, ôm lấy quan tài bằng đá bên cạnh. Trong miệng phát ra những tiếng hầm hừ liên tục. Tựa như nó đang cảnh cáo, lại như đang van cầu kẻ đột nhập không nên quấy rầy giấc ngủ của “thứ” đang “ngủ” bên trong.

Ngoài phòng. Mấy người Phù Ngọc vẫn còn đang chiến đấu gian nan. Thế nhưng, khi bọn họ tiếp cận gần sát căn phòng thì mấy bóng đen lại đột ngột dừng lại. Thậm chí, bọn chúng còn có dấu hiệu rút lui.

Ba người Phù Ngọc lập tức nhảy vào trong, đứng phía sau “thần nữ” đang bao bọc bên trong đóa sen lửa màu xanh, nhìn theo phương hướng của cô. Thiết Đại buông ra một câu chửi tục.

- Mẹ kiếp. Bọn chúng là thứ gì thế này?

- Nó có linh trí. Nó đang bảo vệ quan tài bằng đá kia. Hãy nhìn ánh mắt đầy cảnh giác của nó mà xem.

Thanh Đằng liên kết với đám vừa tấn công bọn họ ở ngoài kia, lập tức đưa ra kết luận. Phù Ngọc không phản đối cũng chẳng tán thành. Hắn ôm lấy vai bị trọng thương, tựa vào người Thiết Đại, cười khổ, nói:

- Lỗ nặng rồi. Những tưởng có thể đào được pháp bảo. Ngờ đâu lại là một quan tài bằng đá. Xui xẻo a!

Hiểu My nhíu mày. Cô mặc dù hiếu kỳ, con quái vật này “trọng tình trọng nghĩa, hết mực trung thành”, nhưng mà bản tâm lại cho biết rằng, không nên quấy rầy giấc ngủ của chủ nhân căn phòng. Nghĩa tử là nghĩa tận. Người chết lớn nhất a.

Hiểu My quan sát căn phòng một hồi. Ngoại trừ “tên cụt tay” và cái quan tài. Nơi này hầu như đã chẳng còn gì khác. 

À không. Còn một bức hoành phi treo phía sau “tên cụt tay” nữa chứ. Bức hoành phi này không biết làm từ thứ gì. Nhưng mà rõ ràng trên đó, ngoài những nét vẽ núi sông, phong cảnh. Còn có một bài thơ chỉ gồm bốn câu được viết từ huyết lệ. Hiểu My liếc qua một lần là nhớ kỹ, tinh thần không khỏi rung lên:

“Ta cười nhân thế đảo điên

Ta cười nhân thế, cái duyên bạc màu

Bởi ta ngu dại từ đầu

Cho nên ôm lấy nỗi sầu mình ên...”

Haiz. Người đã viết bài thơ này phải chán chường, tuyệt vọng đến cỡ nào mới viết ra những lời đơn giản mà bi thương như vậy?

Hiểu My nhìn “tên cụt tay” và quan tài bằng đá thêm một lần rồi trước sự kinh ngạc của ba nam tử sau lưng mình. Cô vòng tay, nâng lên ngang mặt, khẽ cúi người, chân thành lên tiếng:

- Là chúng tôi mạo phạm, quấy rầy giấc ngủ của tiền bối. Thỉnh thứ tha. Nguyện cầu tiền bối sớm siêu thoát. Kiếp sau lại là một hảo hán đỉnh thiên lập địa, hoặc có thể vượt cửu trùng thiên, tiêu dao với đất trời.

Hiểu My đứng trong đóa sen lửa màu xanh, lời nói tha thiết, chân thành. Cô không ngờ, một sự đồng cảm nhất thời với chủ nhân của bài thơ, hoặc có thể chính là người nằm trong quan tài bằng đá mà đã tiến hành thêm một lần chúc phúc. Chỉ thấy, sau khi tiếng nói của cô vừa dứt, vô số điểm sáng màu xanh biết từ người cô bay ra, hướng về phía quan tài bằng đá rồi xuyên hẳn vào bên trong. Thậm chí, vài đốm sáng còn rơi lên thân thể “tên cụt tay”, hắn kinh ngạc nhìn Hiểu My, rồi liên tục dập đầu cảm tạ. 

Khi tên cụt tay ngẩng lên thì Hiểu My cùng ba nam tử đã rời đi. Trước cửa phòng, còn lại mấy bóng đen đang canh giữ. 

Bỗng nhiên. Quan tài bằng đá cả vạn năm ngủ yên bỗng nhiên dị động. Tên cụt tay kinh hỉ vạn phần.