Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 305




Tổng đàn của Binh Đoàn Thần Võ tại Ma Lâm Thành.

Sau một đêm yến tiệc linh đình mừng nữ nhân quan trọng nhất tại Binh đoàn và cả đại lục Huyền Thiên trở lại.

Sáng sớm hôm sau. 

Từ sáng tinh mơ, Vô Cực Tử đã triệu hồi tất cả sư muội, sư đệ của mình lại, chuẩn bị đến Đông Viện Kiểm tra. Haiz, dù cho Hiểu My ngượng ngùng với loại vấn an buổi sớm, nhưng mà bây giờ đây, đa số các phu thần đều đã tập hợp, cho dù Hiểu My chưa hồi phục ký ức thì lễ nghi cũng không thể bỏ. Phải làm gương cho các sư đệ sư muội mới đến a.

Chính vì sự sốt sắng này mà Hiểu My mới vừa mở mắt ra đã thấy Cù Hiểu Bình xuất hiện, mang theo đầy đủ khăn lông và nước rửa mặt, súc miệng bằng trà xanh. 

Haiz. Mấy việc lặt vặt này trước đây do Trường An chuẩn bị. Vì thế, Hiểu My lúc mới nhìn thấy Cù Hiểu Bình bước tới, cảm thấy chút lạ lẫm trong lòng. Mỗ nữ gãi gãi đầu, nụ cười có chút vô tri, ngây ngốc.

Ha ha. Dù sao cũng là nam nữ thụ thụ bất thân. Không thể bắt đệ đệ chăm sóc cả đời thế được.

- Sư phụ. Nước ấm đã chuẩn bị, người thử xem có vừa không?

Cù Hiểu Bình kính cẩn nói. 

Hiểu My từ từ bò xuống giường, gấp lại chăn nệm rồi đi tới rửa mặt. Trong lúc cô làm vệ sinh cá nhân, Hiểu Bình đi ra ngoài, chuẩn bị điểm tâm mang tới.

Hiểu My vừa ngồi vào bàn đã có ăn. Tâm trạng phấn chấn, vui vẻ nói:

- Quả nhiên, không đâu bằng nhà của mình.

- Sư phụ, mười năm nay, người cực khổ rồi. 

Cù Hiểu Bình nhẹ nhàng lên tiếng. Lời thật tâm xuất phát từ đáy lòng khiến cho người nghe cảm thấy ngọt đến tận tâm.

- Cũng bình thường. Chỉ là thấy có lỗi với mấy huynh muội con. Đưa mọi người tới nơi đây mà lại biến mất, vô phương làm tròn trách nhiệm của một sư phụ. Các con có buồn ta không?

Hiểu My ngước cặp mắt long lanh, nhìn nữ đồ đệ của mình. Gương mặt tuyệt sắc mới vui đó đã thoáng nét u sầu. Cù Hiểu Bình vội vàng nói:

- Không buồn. Sao lại có thể buồn. Chúng con biết ơn sư phụ vô cùng. Hơn nữa, trong mười năm này, cũng là Tử Quân thúc thúc và các vị sư huynh sư tỷ đã tận tình chỉ bảo chúng con. Thậm chí, các vị sư bá cũng hết mực quan tâm. Sư phụ à! Chúng con bây giờ đã có chút thành tựu nho nhỏ. Tuyệt không làm người thất vọng.

Hiểu My hài lòng mỉm cười.

Sau khi dùng điểm tâm, hai thầy trò của cô dẫn nhau ra chính sảnh ở Đông viện. 

Cù Hiểu Bình đi xuống, đứng phía sau của Đông Phương Nhược. Cả tám người đồ đệ của Hiểu My đồng thanh vòng tay, khom người lên tiếng.

- Bái kiến sư phụ.

- Chào buổi sáng. Mọi người trông qua đều rất có tinh thần!

- Đa tạ sư phụ khích lệ. 

Vô Cực Tử kính cẩn đáp. Sau đó, Hiểu My ngồi xuống ghế ngọc, đám người Vô Cực Tử cũng đồng thời ngồi xuống vị trí của mình.

- “Hôm qua nhiều việc bận rộn. Chưa có thời gian để tâm sự với mọi người. Ta lần này đến Bắc Đẩu Đại Lục, là sự cố ngoài ý muốn, nhưng cũng là duyên phận. Nếu không đi một chuyến, đã không tìm được Chiêu Nhạc, Hàn Tử Liệt, càng không gặp được Lâm Tiểu Hổ. Đây chính là duyên phận. Cho nên, ta càng tin tưởng, bất cứ sự việc gì xảy ra trong nhân sinh của mình đều có nguyên do của nó.

Và ở đây, ta cũng chân thành cảm ơn Vô Cực Chưởng Môn, Vô Tâm đại sư, Hà Nguyên đại sư cùng Đông Phương thành chủ. Nhờ có các vị mà Huyền Thiên đại lục này mới có thể vững như bàn thạch, gió mưa không thay đổi. Đồng thời, cũng cảm ơn vì đã thay ta chiếu cố tới đám người Ngọc nhi suốt thời gian này”.

- Đó là nhiệm vụ của chúng đồ đệ.

Vô Cực Tử khiêm tốn đáp.

Hiểu My hiểu ý, cười cười. 

Màn chào hỏi kết thúc, tiếp theo dĩ nhiên là báo cáo kết quả hoạt động của mười năm này. 

Chỗ của Vô Cực Tử ngoại trừ đệ tử gia tăng, Kim Vỹ Kê và Ngư Long được Thiên Vũ đi sơn cốc một chuyến mang về đã phát triển thành bầy đàn, số lượng không nhỏ.

Bên Đan Tâm Phái, Vô Tâm đại sư cũng đã nghiên cứu ra nhiều loại đan dược mới. 

Phi Tinh tông môn, Hà Nguyên đại sư đã nghiên cứu và chế tạo thành công Tàu bay Vũ Trụ. Có điều, nguyên liệu trân quý, đắt đỏ và thời gian chế tạo quá nhiều, vì thế mà chỉ mới đưa vào sử dụng tại bốn môn phái lớn. Mỗi nơi có 5 chiếc, Đông Phương Thành 2 chiếc. Ngoài ra, Thất Vỹ Thiên Hồ cũng mang 2 chiếc về Hồ Tộc, Hùng A Đại mang đi bốn chiếc để chia đều cho Hắc Viên Tộc và Hùng Tộc. Thần Võ Binh Đoàn cũng có 5 chiếc, ba chiếc thuộc loại chiến đấu và 2 chiếc thuộc loại chuyên chở hàng hóa, dân sự.

Tóm lại, mọi thứ đều đi vào quỹ đạo và phát triển không ngừng.

Hư Không Thành bây giờ nhân số vô cùng đông đúc. Dân cư từ bờ Bắc tiến đến ngày một tăng. Trở thành trung tâm trao đổi hàng hóa lớn nhất toàn bộ Huyền Thiên đại lục. Thần Võ binh đoàn hiện tại cũng lập căn cứ tại thành trì đắc đỏ này. Nhóm người Trần Đại Uy chuyến này công tác không về kịp là do đang bị kẹt tại nơi đó. Tội nghiệp a!

Hiểu My nghe tứ đại đồ đệ báo cáo xong thì rất mực vui vẻ. Đại lục Huyền Thiên ngày càng phát triển, căn cơ vững mạnh mới có thể đủ sức chiến đấu với kẻ thù khi sát nhập với Thiên Huyền Vũ. Mỗ nữ ngẫm nghĩ một hồi rồi nhìn Hà Nguyên đại sư lên tiếng:

- Phi Tinh tông môn hiện tại đã đưa việc chế tạo Tàu bay vũ trụ thành dây chuyền sản xuất hay chưa?

- Thưa sư phụ. Mọi thứ đã làm theo hướng dẫn của người. Từng giai đoạn luyện chế đều được phân công cụ thể. Ngoài ra, đồ đệ đã chuẩn bị riêng một phần nguyên liệu đặc biệt, chỉ chờ sư phụ trở lại sẽ bắt tay luyện chế một tàu bay đặc biệt theo ý định của người.

Hà Nguyên nói xong thì bước lên, giao cho Hiểu My một giới chỉ không gian, bên trong giới chỉ này, chứa thêm cả trăm cái giới chỉ khác. Đây là thứ Hiểu My rất thích. Cô vui vẻ nhận rồi bắt đầu chia quà cho các đồ đệ của mình.

Chỗ của Vô Cực Tử nhận được hơn chục thanh bảo kiếm mà Hiểu My sư tập được. Hà Nguyên mang đi toàn bộ đá ngũ hành mà mỗ nữ cùng Hàn Tử Liệt thu tại Liên Hoa Quốc. Vô Tâm đại sư có được một số linh thảo quý hiếm. Đông Phương Nhược thì có rất nhiều trân châu, có thể mài ra đắp mặt hay làm trang sức thì khỏi phải chê. 

Ba người Ngọc Tam Lang, Hồ Hoài An và Cù Hiểu Bình cũng thu được pháp bảo đồng dạng.

Sau đó, Hiểu My còn giới thiệu các đồ đệ làm quen với ba đứa Tiểu Huyễn, Tiểu Nhĩ, Tiểu Tùng. 

Vô Tâm đại sư nhìn thấy Tiểu Nhĩ thì mừng rỡ tột cùng. Gương mặt vô cảm hiếm có lúc biểu hiện sắc thái phong phú lạ kỳ, khiến mọi người mãn nhãn.

Cuối cùng, mọi người đều vui vẻ mang theo quà của mình rời đi. Tiểu Nhĩ được phái theo Vô Tâm đại sư về Đan Tâm Phái ở trọ một thời gian. Hà Nguyên mang theo Kim Liên và bộ áo giáp mà cô đấu giá được tại Đại Lục Bắc Đẩu vốn tính tặng cho mẫu thân của Hiểu My về Phi Tinh tông môn nghiên cứu lại. Sẵn đó, Lâm Tiểu Hổ cũng đi cùng. Hắn muốn rèn lại Lam Tiêu Côn. Sư phụ đã tặng cho hắn Băng Châu và rất nhiều băng tinh. Lam Tiêu Côn chuyến này nhất định thẳng tiến lên hàng pháp bảo. Tiểu Hổ vừa nghĩ đến đã thấy hưng phấn vô cùng.

Lúc Hiểu My ra khỏi Đông Viện của mình, cô một đường thẳng tới chỗ của phụ mẫu thỉnh an. Trần Chí, Lam Bình, còn có cả Trần Trường An và nhị thúc Trần Tùng. Người một nhà vui vẻ, trò chuyện với nhau. Trần Chí và Trường An trò chuyện rất hợp rơ. Hiểu My nhìn thấy mỉm cười, trong lòng vui vẻ. Đệ đệ được phụ mẫu yêu thương như con ruột, người một nhà hòa thuận, hạnh phúc nào bằng.

Đáng ngạc nhiên nhất là Lam Bình nhắc tới chuyện hôn sự của thúc thúc. Hiểu My kinh ngạc muốn rớt cằm. Không ngờ, Ngạo Thiên Quân Trần Tùng lại “thầm thương trộm nhớ” Kim Phượng. Đã vậy, bác Hagic cổ đại này còn bị đại tẩu phát hiện. Xấu hổ một hồi. Hiểu My cười cười nói:

- Chuyện tốt a! Nếu như Kim Phượng tỷ tỷ đồng ý, có thể nói chuyện trăm năm, nhưng mà nhị thúc suy nghĩ kỹ chưa? Kim Phượng là thần thú viễn cổ, với thúc không cùng chủng tộc, đường con cái nối dõi e là gặp phải khó khăn.

- Tương lai đâu biết chuyện gì xảy ra. Khi còn có thể thì vui vẻ đến với nhau. Con cái là chuyện rất xa vời. Nếu có thì tốt, không có cũng là duyên phận. Thúc không cưỡng cầu.

Trần Tùng trước câu hỏi của Hiểu My, thật thà nói hết suy nghĩ của mình. 

- Thúc nghĩ như thế quả thật rất tốt. Nhân sinh đâu ai đoán được chữ ngờ. Biết đâu, Kim Phượng tỷ cũng đồng ý. Để con hỏi lại tỷ ấy xem sao.

Hiểu My khẳng định với nhị thúc của mình rồi tiếp tục câu chuyện với mọi người. Sau khi dùng cơm trưa và để lại quà tặng thì bắt đầu đi thăm từng vị chiến tướng cùng với Tử Quân. Người cuối cùng trong cuộc viếng thăm này dĩ nhiên là Nhị Sư Huynh. 

Lữ Tuấn ở trong phòng của mình, nghe tiếng gõ cửa thì bước ra. Đối diện với Hiểu My, khóe môi câu lên một nụ cười dịu dàng như gió.

Hiểu My vừa vào phòng thì cánh cửa đã bị khép lại sau lưng. Trước mắt lóe lên. Tiếp theo, cả người cô bị ép vào tường, đôi môi hồng nhuận bất ngờ đón tiếp một nụ hôn nồng nàn, mãnh liệt.

Nụ hôn của Lữ Tuấn mang theo tất cả nỗi niềm mà hắn gìn giữ, chất chứa suốt mười năm nay. Có sợ hãi, có nhớ mong, có tự trách bản thân cùng ngập tràn luyến lưu, khổ sở.

Hiểu My sau một phút sững sờ thì bắt đầu đáp lại. 

Đôi khi, hạnh phúc chỉ là khi mình ngoảnh mặt lại, luôn có một người lặng lẽ chờ đợi ở phía sau.

Nụ hôn này kéo dài mãi đến khi Lữ Tuấn mất khống chế, hai bàn tay không yên phận tiến lên. Hiểu My mém chút xuôi theo. Nhưng mà khi tình cờ nhìn thấy Ngân Nguyệt Xà đang làm ổ trên cổ tay thì hoảng hồn, dừng lại.