Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 306




Đôi khi, hạnh phúc chỉ là khi mình ngoảnh mặt lại, luôn có một người lặng lẽ chờ đợi ở phía sau.

Hiểu My sau một phút sững sờ thì bắt đầu đáp lại. 

Nụ hôn này kéo dài mãi đến khi Lữ Tuấn mất khống chế, hai bàn tay không yên phận tiến lên. Hiểu My mém chút xuôi theo. Nhưng mà khi tình cờ nhìn thấy Ngân Nguyệt Xà đang làm ổ trên cổ tay thì hoảng hồn, dừng lại.

Cả hai bất đắc dĩ, khẽ cười.

Hiểu My kéo tay nhị sư huynh của mình, ngồi xuống ghế nhỏ bên cạnh chiếc bàn vuông đặt ở giữa phòng. Cô nhìn thật kỹ dung nhan anh tuấn. Tự nhiên, lòng quặn đau. Mười năm mòn mỏi đợi chờ, mười năm dốc hết tinh lực và tâm huyết để suy nghĩ, chế tạo và duy trì pháp trận. Hai bên thái dương của Lữ Tuấn, tóc mai đã chuyển sang màu bạc. Khóe mắt xuất hiện vài nếp nhăn. Đâu còn bộ dáng tiêu sái, lãng tử như lúc đầu.

Hiểu My vuốt vuốt đuôi mắt của Lữ Tuẩn, giọng nói nghèn nghẹn cất lên:

- Có đáng không?

- Đáng. Vì muội, tất cả đều xứng đáng.

Lữ Tuấn nâng lấy bàn tay kia của Hiểu My, đưa lên môi hôn khẽ.

- Huynh là đồ ngốc. Nếu như muội không thể trở lại thì sao? 

- Ta sẽ tiếp tục tìm muội. Chỉ cần trái tim ta còn đập, trí óc ta còn hoạt động. Ta sẽ không từ bỏ. Ta đợi nàng hai vạn năm, đợi thêm hai vạn năm nữa thì có sá gì.

- Ngốc! 

Hiểu My bị sự ngọt ngào của Lữ Tuấn dìm chết rồi. Mỗ nữ nhào vào lòng nam nhân của mình, hạnh phúc mỉm cười, tận hưởng cảm giác hạnh phúc ùa về, bình yên đến lạ.

Một hồi sao, bỗng nhiên cô nàng chợt nhớ tới một vấn đề. Ánh mắt lóe lên vui mừng và hi vọng.

- Lữ Tuấn! Muội có thứ này. Hai chúng ta cùng tu luyện, chắc chắn tương lai dù xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, cũng sẽ dễ dàng tìm được nhau.

Hiểu My kích động, lấy Tinh Không Thần Quyết từ giới chỉ không gian ra khoe với nhị sư huynh.

- Đây là Tinh Không Thần Quyết – công pháp hệ tinh thần mà muội đạt được ở Mộ Thiên Thành tại đại lục Bắc Đẩu. Vẫn chưa có thời gian tu luyện. Giờ chúng ta cùng nghiên cứu.

- Tốt. Cùng nghiên cứu.

Lữ Tuấn khẽ mỉm cười. Cả hai liền tại chỗ học thuộc lòng bộ Tinh Không Thần Quyết này. Sau đó, bắt đầu nỗ lực tu luyện!

Cuộc sống bình yên, vui vẻ tại Ma Lâm Thành thoắt cái trôi qua hơn mười ngày. 

Trong thời gian này, chuyện hỉ tại Bình Đoàn Thần Võ liên tục xảy ra.

Đầu tiên là đám người Trần Đại Uy trở lại từ Hư Không Thành. Bọn họ vừa nhìn thấy lão đại thì kích động ngập tràn, phản ứng hệt như trẻ con thấy mẹ đi chợ về, ào tới đòi quà. Vui không thể tả.

Sau đó là hỉ sự của Hồ Phi Tiếu cùng Bình Mẫn Quân. 

Hiểu My cho tàu bay cổ đại đến Bạch Nhật Thành đón người Bình gia tới đây. Bọn họ nghe nói nữ nhi của mình hiện tại kết thân cùng Hồ quân sư của Binh Đoàn Thần Võ, vừa sợ hãi, vừa vui mừng. Nghĩ tới mười năm trước từng có lỗi với con, trong lòng ăn năn. Vì thế, không chỉ đưa lại toàn bộ sinh lễ còn kèm theo của hồi môn vô cùng sang trọng. Bình Mẫn Quân một phen nở mặt nở mày.

Tiếp theo hôn sự của Hồ Phi Tiếu là hôn sự của Trần Đại Uy.

Haiz, tên đại đội trưởng này im hơi lặng tiếng mà đùng cái kết hôn. Mọi người lại tiếp tục bận rộn chuẩn bị, khí thế ngút trời. Nương tử của Trần Đại Uy là một cô nhi. Xuất giá theo chồng, nhập hộ khẩu vào binh đoàn. Khiến cho Chu Thẩm khà khà mỉm cười. Phụ nữ luôn được hoan nghênh nhiệt liệt.

Kết thúc mười ngày bận rộn. Mới sáng sớm của ngày tiếp theo. Toàn bộ Ma Lâm sơn mạch, bầu trời xuất hiện dị tượng. Trời đang quang đãng bỗng chốc ùn ùn kéo tới mây đen, tia chớp lóe sáng liên hồi, tiếng sấm rền vang, khiến mọi người sợ hãi.

Giữa bãi đất trống tại trung tâm sơn mạch. Một gốc huyễn thụ to lớn đang đứng giữa pháp trận. Tán lá của nó phát ra óng ánh sắc bạc. Vô số đóa hoa tựa như mẫu đơn, lại tựa như hoa trà, mỏng manh, tím phớt làm nổi bật sắc hồng bên trong.

Không gian tràn ngập một mùi hương ngọt ngào lãng mạn. 

Cũng may. Ngoại trừ Hiểu My, tất cả mọi người đều đang đứng trong kết giới, đề phòng mùi hương của Huyễn Thụ Hoa ảnh hưởng.

Hiểu My nhìn Tiểu Huyễn, lo lắng hỏi:

- Tiểu Huyễn, ổn không?

- Chủ nhân yên tâm, rất ổn.

- Biến hình xong nhớ mặc trang phục rồi hãy xuất hiện nghe chưa?

Tiểu Huyễn: “…”

Những người còn lại đều quay sang nhìn Đại Kim.

Đại Kim: “…”

Haha. 

Cuối cùng, trong sự chờ đợi của mọi người, lôi kiếp ào ào tiến tới. Từng tia sét trắng bạc ầm ầm đánh vào gốc huyễn thụ. Huyễn Thụ oằn mình gánh chịu. Sau mỗi lần sét đánh cháy rụi, nó lại hút lấy dinh dưỡng từ trong Ma Lâm Sơn mạch để phục hồi cơ thể. Thêm nữa, có pháp trận của Lữ Tuấn bảo vệ, tuy có nguy hiểm nhưng Tiểu Huyễn vẫn có thể chịu đựng, vượt qua.

Cả quá trình này lập đi lập lại nhiều lần. Gốc Huyễn Thụ sau mỗi lần hồi sinh lại “thay da đổi thịt”, càng lúc càng sáng ngời, lộng lẫy, xinh đẹp.

Cuối cùng, sau khi đợt lôi kiếp thứ bảy gồm một trăm hai mươi tám tia sét đánh xuống. Phần gốc huyễn thụ bên trên mặt đất đã hoàn toàn cháy rụi. Pháp trận cũng vỡ nát. Mọi người căng thẳng nhìn. Ai cũng lo lắng, sợ rằng Tiểu Huyễn cứ thế biến mất vô tung.

Nhưng mà, chỉ có Hiểu My hoàn toàn tin tưởng. Cô trấn định, nhìn cây gỗ cháy đen ở xa xa, lặng yên chờ đợi.

Bộ rễ của Tiểu Huyễn được bao bọc bằng pháp khí của Hà Nguyên đại sư, kết hợp với đan dược của Trường An trang bị bên trong. Dù cho lôi kiếp có đánh nát phần bên trên, chỉ cần rễ còn thì Tiểu Huyễn sẽ không bị diệt.

Quả thật, chỉ một khắc sau, lớp tro than màu đen bên ngoài của gốc huyễn thụ rơi ra. Mầm xanh xuất hiện, từng nhánh lá thẳng tắp vươn cao. Chỉ một thời gian ngắn sau, gốc huyễn thụ lại bừng bừng sinh cơ. Lá từ xanh chuyển sang trắng bạc. Nụ hoa khẽ chớm rồi nở rộ. 

Cuối cùng, gốc huyễn thụ bắt đầu hóa nhỏ lại. Bộ rễ cũng rút hết ra khỏi mặt đất. Một làn khói trắng xuất hiện, bao bọc lấy toàn bộ thân hình của nó.

Đến khi khói trắng hoàn toàn tan mất, một tiểu cô nương độ mười hai, mười ba tuổi xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Tiểu cô nương xinh đẹp tựa thiên thần. Trên người khoác một bộ váy màu trắng điểm hoa rơi màu hồng, làn da trắng nõn, mái tóc màu tím dài tận thắt lưng. Ngũ quan trên gương mặt trái xoan có nét tương tự với Hiểu My. Đây chính là kết quả thảo luận của hai chủ tớ nhà này sau một phen ngồi bên nhau tâm sự. 

Tiểu Huyễn thu lại toàn bộ mùi hương huyễn thụ hoa trong không khí. 

Lữ Tuấn cũng thu lại kết giới. 

Nhưng ngay khi mọi người chuẩn bị lên chúc mừng thì dị tượng xảy ra lần nữa. 

Sau khi lôi kiếp kết thúc, mây đen vốn dĩ tản đi giờ đang tụ lại với nhau. Bầu trời thoắt cái tối đen, cả không gian không còn chút ánh sáng nào ngoại trừ dạ minh châu của đám người Lữ Tuấn, Hiểu My.

Tiểu Huyễn vội vã chạy đến, níu lấy áo của chủ nhân. Cùng lúc này, Ngân Nguyệt Xà trên tay Hiểu My lao ra. Nó thay thế vị trí của Tiểu Huyễn đã đứng trước đây. Thân hình thoắt cái biến to, nhìn về phía đám người Hiểu My, hét lớn!

- Lập tức tránh ra. Mau rời khỏi sơn mạch ma lâm.

Hiểu My và đám phu thần hoảng hốt. Tên Xà Vương chết tiệt này đột phá không báo trước. Hắn định hủy cả sơn mạch này hay sao?

Trong lúc lôi kiếp chưa giáng xuống, Đại Kim hô hào đám người Thần Võ Binh Đoàn di tản. Chị em phụ nữ, ngoại trừ Hiểu My và Kim Phượng đều bị yêu cầu rời khỏi. Kể cả Tiểu Huyễn, Tiểu Tùng đều phải trở lại không gian giới chỉ.

Lữ Tuấn yêu cầu tất cả các phu thần hỗ trợ. Họ phải tranh thủ từng giây từng phút để bố trí pháp trận phòng ngự, bảo vệ Ma Lâm Sơn Mạch. Thiên Vũ nhìn Tiểu Bạch đang ngửa đầu nhìn lên bầu trời vần vũ, lo lắng hỏi?

- Ngân hộ vệ, có cần chúng tôi hỗ trợ?

- Không cần. Ta lần này mượn lôi kiếp để hóa rồng. Nếu thất bại, tất tan thành mây khói. Mọi người chỉ cần bảo vệ an toàn cho mình là được.

Haiz! Lôi kiếp mà Ngân Nguyệt Xà phải độ, không ai có thể hỗ trợ, cũng không thể dùng bất cứ pháp bảo nào để phòng ngự. Chỉ có dùng nhục thân đương đầu thì mới có thể vứt bỏ thân rắn, trở thành tồn tại chí cao.

Thiên Vũ thấy nó nói thế thì đành chịu, lăng xăng qua hỗ trợ bên phía của Lữ Tuấn.

Cả chục người làm việc không ngừng ta. Cuối cùng cũng tạo ra được một kết giới ngăn cách bãi đất trống mà Ngân Nguyệt Xà đang đứng với không gian xung quanh. Lữ Tuấn lần này bố trí chính là Càn Khôn Tỏa đại trận. Chín vị phu thần, cộng thêm Hiểu My, Kim Phượng và Tử Quân đều được bố trí vào trấn giữ mắt trận. Bọn họ tập hợp thành vòng tròn, mà tâm vòng tròn đó, chính là Ngân Nguyệt Xà – nhân vật chính của trận độ kiếp hôm nay.

Trận pháp vừa hoàn thành, tia chớp đầu tiên đã đánh xuống. Tiểu Bạch phóng người lên nghênh tiếp. Sét đánh vào mình nó, một đám vảy trắng bong tróc, máu nhễu giọt trên mặt đất, tạo thành những bông hoa huyết sắc đỏ tươi.

Đợt lôi kiếp thứ hai, hai tia sét trắng cùng lúc giáng xuống. Tiểu Bạch vẫn anh dũng lao lên. Lại thêm hai chỗ khác "vảy tróc thịt bong". Tiểu Bạch đau đớn rít gào nhưng vẫn không bỏ cuộc.

Càng lúc, số lượng tia sét đánh xuống càng nhiều. Nếu không có kết giới bảo vệ, e là cả sơn mạch này đã bị xới tung, hỗn loạn.

Hiểu My nhìn Tiểu Bạch, nước mắt trào ra, rơi xuống khiến cho mặt đất ướt đẫm. Trong lòng cô, không ngừng nguyện cầu. “Tiểu Bạch, nhất định phải thành công a!”

Lúc này, sấm rền trời, lôi điện sáng rực. Mọi sự chú ý, quan tâm đều tập trung hết vào tiểu bạch. Không ai nhìn thấy, dưới dân của Hiểu My, nước mắt của cô vừa rơi xuống đất đã hóa thành một tia linh lực màu xanh biếc, len lỏi sát mặt đất, xuyên qua kết giới, truyền thẳng đến chỗ của Tiểu Bạch đang độ kiếp gian nan.