Bán Thân Cho Tên Ác Ma

Chương 153: Bấn không tiện ôm




Thời gian sáu giờ hơn,

Mặt trời lặn xuống đã dần xuất hiện ánh trăng sáng.

Lục Tấn Ngạo lái xe vào gara một bên tay cầm chiếc vest đen, mệt mỏi sau một ngày dài xử lí công việc nới lỏng cà vạt khi đã thoải mái hơn một chút hắn sải dài bước chân vào sảnh

Một tay đặt chiếc áo khoác lên ghế, chân đã đeo đôi dép trong nhà thoải mái

Còn chưa dừng lại ở đó ánh mắt sắc lẹm nhìn mọi tứ phía xung quanh đại sảnh rộng thênh thang có lướt qua phòng khách

tìm bóng dáng nhỏ nhắn của vợ yêu càng sớm càng tốt.

Không để hắn loay hoay lâu từ trong phòng bếp đi ra người phụ nữ trung niên liền dè dặt cất tiếng

"Cậu về rồi.."

"Ờ... dì có thấy vợ tôi đâu không?"

Dì Trần khẽ bật cười rất nhẹ vì biểu hiện của hắn

Hắn hỏi dì xem vợ mình ở đâu không thèm chú tâm đến chừng nào dì Trần trả lời ánh mắt vẫn thắc mắc tìm tòi cô đâu đây

"Lục thiếu phu nhân đi tắm rồi chắc bây giờ cũng xong"

Lục Tấn Ngạo gật đầu đi nhanh về phía căn phòng được đặt bên dưới để tiện cho việc đi lại khi mang bầu.

Cánh cửa không khóa chỉ khép hờ hắn nhẹ nhàng bước vào, trong phòng ngủ của hai người với khoảng thời gian trời lúc này đã bật sáng đèn,

hắn liếc qua giường ngủ và cả cửa sổ mở gió mát lùa vào trong.

'Cạch'

Âm thanh mở cửa đã thu hút hắn chưa kịp phản ứng lại đã được chứng kiến vợ yêu từ trong phòng tắm bước ra, bên ngoài không chút đề phòng ăn mặc mát mẻ

Lan Hương mặc chiếc váy rộng rãi hai dây trên vai buộc chiếc nơ xinh xắn làm sao, váy hai tầng dài qua đầu gối năm xen ti

Cô đi đôi dép trong nhà lẹp xẹp hình chú vịt vàng ngộ nghĩnh, mái tóc búi cao gọn gàng càng nhìn càng đáng yêu không thể tả hết



Cô lướt qua hắn thong thả như đi lướt không khí làm xem không hề có sự xuất hiện của chồng đứng cách năm bước chân.

"Vợ à..."

Hắn bĩu môi trước thái độ quá dửng dưng của cô làm vẻ mặt như hờn dỗi

"Sao?"

"Em như vậy khiến anh cảm thấy rất là hụt hẫng đó"

Nói xong hắn đến gần cô chuẩn bị tư thế ôm đến nơi giang rộng vòng tay

"Đứng yên đó"

Cô lùi ra sau hai bước cố ý giữ khoảng cách

"Anh định không tắm sạch sẽ sao? Còn tính ôm? Mau mau đi đi tắm dùm cái đi mùi khó ngửi chết đi được"

Cô một tay chống lên hông một tay chỉ hắn mau vào hướng phòng tắm

"Tuân lệnh vợ"

Hắn đứng nghiêm bàn tay giơ trên trán như bộ dáng trào cờ,

Đợi ông xã xác định đã vô trong rồi cô mới cười vui vẻ giòn tan trên môi đỏ còn có bộ dáng đó của chồng không thể ngừng cười, mới nãy đối diện trước mặt đã cố nhịn cười rồi

Nhìn hắn đi một mạch vào trong phòng tắm nhưng trên tay không lấy nổi bộ đồ cô liền nghĩ tới khung cảnh sau khi ông chồng bước ra sẽ như nào đây? Ngượng chín mặt mất

Biết trước sẽ như nào cô hôm nay sẽ trở thành cô vợ đảm đang trong mắt hắn xoay người chuyển hướng đến chiếc tủ đồ lớn,

chú tâm nhất có thể lựa bộ đồ ở nhà cho hắn, cô lấy bộ đồ đặt trên giường dò xét kĩ lưỡng đánh giá một hồi xem tự phối đồ cho ông xã có hợp không

Chiếc áo phông trắng in hình chú vịt vàng chu chiếc mỏ thật dễ thương cùng màu với chiếc quần trắng chung một phông màu

Cô khi phối xong set đồ cho chồng liền để lộ đường cong trên môi hài lòng với bàn tay mình kết hợp đồ



Đến khi nước trong phòng tắm ngừng tắt thân hình cao lớn bước ra, đẩy cánh của bước một bước, một tay đặt vào tường khoe hết đường nét hoàn hảo trên cơ thể săn chắc

hắn chỉ quấn quanh hông bằng khăn không qua khỏi đầu gối càng lộ rõ vùng nào cơ bắp đẹp mắt trên thân thể cường tráng,

dựa vào tường khá lâu như để cô đủ chiêm ngưỡng hết vẻ đẹp của mình. Đến lúc thấy bộ đồ đặt sẵn trên giường hắn vui thầm cười ngây ngốc một mình

"Thì ra em vẫn còn lương tâm"

Hắn mang theo tâm ý riêng đến gần cô vợ nhỏ xinh đẹp của mình khóe môi mỏng cười đểu,

đến gần hơn bên vợ càng rõ mùi hương riêng nhè nhẹ phất phảng quanh, bàn tay gân guốc choàng nhẹ ôm eo vợ

"Sạch rồi có thể ôm vợ rồi nhỉ"

Không cần đoán trước bằng hành động nào Lục Tấn Ngạo cúi đầu nhìn cô vợ xanh tươi mơn mởn trong ánh mắt thèm khát loại cảm giác kia,

cho trái tim cô đập loạn nhịp khi hắn quá sát gần một tay luồn sau eo giữ cố định tay còn lại không rảnh rỗi bám chặt vào gáy cô

"Vợ à chồng muốn được... "

Không chờ cô phản kháng bởi hai người cách biệt chiều cao chênh lệch quá lớn cô đứng thẳng không kiếng chỉ đến vai hắn thế nào lại trở nên nhỏ bé trước tầm nhìn phải cúi thấp đầu

"Um..."

Hành động quá dồn dập liên tục hôn thôi cũng quá nhanh rồi còn chưa kịp phản ứng ứng lại cô như yểu xìu trước nụ hôn như muốn ngợp thở này

"Anh...ưm"

"Suyt... anh không muốn ảnh hưởng khi đang ăn"

Hắn đặt ngón trỏ trên đôi môi cô nhấn mạnh chữ 'ăn' nhắc nhở nhẹ nhàng để thưởng thức một cách ngon lành

Lục Tấn Ngạo bế nhẹ cô trên tay trọn cả cơ thể cô vào vòm ngực, đầu và mái tóc áp sát vào xương quai xanh của

han.

Bế thẳng lên giường tiện tay tắt đèn hết trong phòng để duy nhất một cái đèn neon đặt cạnh hộc tủ đầu giường nhỏ làm cho khung cảnh huyền ảo nổi bật màu sắc sáng của đèn