Bán Thân Cho Tên Ác Ma

Chương 154: Hụt hẫng (H)




Lục Tấn Ngạo đè cô xuống giường dịu dành dụi đầu vào hõm cổ trắng ngần còn có hương vị riêng,

bàn tay to lớn gân xanh nổi cộm nắm bàn tay thon mềm của cô siết chặt mạnh mẽ như hành động thân mật không kém kia.

Đôi môi mỏng hắn nhấp nhẹ buông thả cho chiếc cổ trắng để lại dấu hôn đỏ như phấn hồng,

đi lên từ cổ hắn hôn vào đôi mắt ngấn lệ của cô như trấn an hắn thì thầm

"Không sao đâu vợ chồng sẽ nhẹ nhàng."

, môi hồng nhỏ của Lan Hương khẽ run.

Đôi mắt được ông xã hôn thầm gợn sóng thấm thía không ít dục vọng bị hắn nhuộm đầy

Giữa hai chân hắn chèn một chân mình vào chính giữa, thượng trên cơ thể bà xã tha hồ tung hoành khắp nơi trên cơ thể

Trong chốc lát chiếc váy trắng noãn trên thân thể sớm nằm ngổn ngang trên mặt đất cả nội y cũng không ngoại lệ,

hắn như có phép nhanh như cắt đã cởi nốt chiếc khăn tắm quấn ngang hông, từng bộ phận lộ rõ ra trước mắt cô

Cảm giác hai bên má nóng ran đã đỏ bừng khi nào.

Vật nam tính của Lục Tấn Ngạo ngẩng cao đầu đặt trên chiếc bụng tròn tròn hắn cười phấn khích.

Cánh tay dài với đồ trong hộc tủ, đưa thứ đó lên cửa miệng xé ngang một đường, lấy ra thứ hình tròn trong suốt loại siêu mỏng từ từ xỏ vào vật nam tính của mình.

Bạch Lan Hương trên khắp mặt đỏ nựng cả đôi mắt cũng ái ngại khi thấy nó nằm trên bụng mình

cô và hắn đã ân ái triền miên không ít nhưng sao lần nào người lúng túng, căng thẳng cũng là cô còn pha chẳng phải kinh nghiệm của hắn rất tốt sao nên lần nào Người nằm dưới cũng là cô,

chẳng mấy khi được thể hiện...

a...a...a ..xấu hổ chết mất sao cô lại có suy nghĩ như vậy?

"Anh... lần này em muốn..."

Cô cố kéo dài tiếng nói như để đối phương cũng sẽ hiểu và hành động



"Không sao anh sẽ rất nhẹ nhàng"

"Gì chứ?"

Hắn khá khó hiểu nhìn cô ngây người, ý là sao?

Đến đoạn sau đầu óc hắn hiểu được nên từ vị trí thượng trên người cô đã nằm dưới để bà xã ra sức thể hiện

Cô theo thế ngồi lên đùi hắn căng thẳng rồi đến xấu hổ hết mức

Đầu óc cô mù mịt rồi khó có thể làm tốt được

"Đừng nhìn nữa em... Không tập trung được"

Hắn nghe theo lời cô không mở mắt tự nguyện theo yêu cầu

hai hàng mi dài run nhẹ, vầng trán tỏa mồ hôi hột nếu giờ có cái gì chui xuống cô sẽ không ngần ngại

Bạch Lan Hương cố gắng bình tĩnh nhất có thể gắn dặn bản thân bình tĩnh, theo bản năng còn run nên mãi không thể làm sao cho thứ nam tính to thuộc cỡ khủng vào trong cô

Nó trơn trượt tăng độ khó thử thách cho mình cô,

Hắn được một pha cười sặc sụa mãi mới nhịn lại được nhưng không thể che giấu hết tiếng khúc khích rỉ rên thoát âm khỏi miệng

Mặt mũi đâu còn nhìn người nằm dưới nữa cô tự trách mình sao Không làm cho tốt

"Anh cười em..."

Bị vợ bắt đang cười sướng miệng hắn liền ngậm nín không phát giác điều gì theo đó hai mắt đã hé mở từ lâu

Tiếc rằng lại không lưu hình khuôn mặt cô lúc đó chết cười mất, mỗi việc nhỏ nhặt nhưng biểu cảm lộ rất nghiêm trọng làm không được liền tự trách bản thân cuối cùng bị hắn cười

Hờn dỗi, hận không thể làm ra trò cô nhếch đùi thoát ra khỏi hắn chụp lấy mền quấn kín mít vào thân ra lời

"Không chơi nữa. Đồ xấu xa anh còn nhe răng ra cười..."

Chửi hắn cũng khó khăn mải suy nghĩ đến mình hồi nãy cô xấu hổ chui tọt vô mền nằm một bên

"O..."



Biết mình chưa xơi được miếng nào hắn có chút ân hận tự giác sờ sờ đôi môi khi nãy còn cười to

"Vợ à chồng xin lỗi"

Kéo nhẹ chiếc mền lay lay người cô hắn bày ra vẻ mặt mếu máo

Nhưng rất tiếc cô đã quay lưng về phía hắn vậy mới không nhìn được cái vẻ mặt biết sai đó

"Biến xa ra yên phận ngủ trên giường còn mè nheo nữa thì xéo xuống sofa nằm"

Cô làm cho hắn hụt hẫng vô cùng chả hiểu cảm giác này sâu đến đâu mà không khí trong phòng không còn ngọt ngào như trước đó

"Thay đồ rồi xuống dùng bữa nha vợ" Đến gần ôm con sâu quấn kín mít chăn không để hở một lỗ nhỏ nào

Chỉ còn cách dụ vợ bằng thực phẩm thôi ít nhất cũng giảm bớt sự hờn hắn của cô

Nhắc mới nhớ trong mền hai mắt cô sáng rực nghĩ đến mình chưa ăn tối có hơi đói

Chui ra khỏi tấm mền kín mít ánh mắt để ý giờ giấc, thở dài có hơi thất vọng rồi

"Khuya rồi ngủ đi anh còn tâm trạng ăn uống giờ này?"

"Anh là lo cho hai mẹ con đó chứ anh không cần"

Căn phòng chuyển từ lầu hai xuống dưới gần với phòng bếp các thứ phòng khác để tiện cho cô ra vào.

Hai vợ chồng nhẹ nhàng bước ra, ngoài cửa là ngay đại sảnh gần cầu thang chìm trong màu đen tối còn vài ánh đèn vàng nhỏ thắp sáng

"Em đi từ từ thôi làm gì mà đi nhanh thế?"

"Sợ ma không không em thấy sợ bóng tối"

Hắn định thốt ra lời rồi xong cũng nuốt lại đi sau cô để phòng ngừa nguy hiểm trong bóng tối

Hai người thì thầm to nhỏ, hành động lén lút, nhờ ánh đèn flash của điện thoại đã giúp tìm tới căn bếp lớn hiện đại