Mấy tháng sau khi không có Bạch Lan Hương bên cạnh Lục Tấn Ngạo đã không thể chịu đựng nổi hắn cho người bắt cóc cô về chỗ mình.
"Ưm...ư...um" - Bạch Lan Hương dãy dụa trong vô vọng khi hai tay, chân đã bị Lục Tấn Ngạo trói lại bằng dây thừng.
Miệng và mắt cô bao bọc bởi mảnh vải đen kín mít chỉ chìm trong bóng tối khiến nỗi sợ hãi, hoang mang trở nên nghiêm trọng.
Mỗi lần sợ hãi quá mức Lan Hương có thói sẽ bị nấc cục, âm thanh bị kìm nén bởi mảnh vải đen trói chặt phát ra âm thanh như rên rỉ khiến Lục Tấn Ngạo nhìn cô với vẻ mặt bỉ ổi.
"Hôm nay được gặp em anh vui quá! Em có vui không?" - Hắn vui mừng quên đi nỗi sợ hãi mà cô đang phải chịu đựng.
"Um...ư...ưm" - Lan Hương cố gắng phát ra âm thanh mong muốn nói ra tiếng.
"Ồ xin lỗi em tôi thật vô tri bịt miệng rồi sao em có thể trả lời được" - Hắn cởi bịt miệng và bịt mắt cho cô dễ dàng
hơn.
Nhận thức qua xung quanh nơi hoang văng, tồi tàn chỉ có cỏ dại lẫn những con vật như răn rết, chim lợn khiến cô vô củng hãi sợ đến nỗi ám ảnh trong tiềm thức.
Hiện tại là sáu giờ chiều tối, bên ngoài mặt trời đỏ au như lòng trứng vịt. Cả vùng trời đỏ cam đẹp đến điên tình.
"Hức... hic...huhuhu.... Lục Tấn Ngạo anh muốn tôi phải sống sao? Tôi... xin anh" - Cô ngồi trên đống đổ nát thảm thương, hai hàng nước mắt dàn dụa.
Hắn lại không dễ dàng buông bỏ được người phụ nữ khiến mình đắm đuối, mê vào lưới tình, chạm vào khó ra, chỉ muốn chiếm hữu lấy em.
"Em đừng sợ là anh là anh là anh đây mà!" - Tấn Ngạo đến bên ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng, hắn tử tế lau gọn giọt lệ đang không ngừng chảy.
Hắn quỳ một chân xuống cởi trói cho cô vì khi thấy nước mắt của nàng rơi làm hắn đau lòng lắm.
"Anh xin lỗi đã làm tổn thương đến em... em có thể tha thứ cho anh không? Anh sẽ bù đắp tất cả cho em"
Lan Hương kiên định gạt nước mắt một lời cũng không muốn uổng phí với hắn.
"Tôi với anh đã chính thức kết thúc cái hợp đồng đó rồi vậy thì tại sao? Tại sao anh còn làm phiền đến tôi hả?"
Thấy cô yếu ớt cất tiếng hắn không thể không làm ngơ ôm cơ thể mỏng manh sắp đổ lên mình che chở.
"Anh xin lỗi! Xin em hãy tha thứ cho anh. Anh yêu em Lan Hương à anh không thể không có em được"
Hắn hôn vào đôi môi khô, thơm vào vùng trán.
"Nếu em không bên cạnh tôi thì tôi sẽ dùng thủ đoạn để khiến em dù không muốn cũng phải muốn bằng được"
"Anh nói vậy nghĩa là sao?"
Hắn cười nhếch mép tạo ra đường cong tuyệt đẹp.
"Lan Hương em quên rằng giữa chúng ta xảy ra chuyện nhưng tôi là người giữ video thân mật đó chứ?" - Tấn
Ngạo vuốt ve khuôn mặt ngây ngốc vì hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Ngửi mùi hương hoa nhài xen lẫn quế trên mái tóc dài đen suôn mượt truyền thống chưa từng trải qua nhuộm hay tạo kiểu bằng nhiệt nào.
"Em xem em có cần phải ở lại bên anh không? Nếu em không...thì tất cả video full HD sẽ tràn lan trên các trang mạng xã hội"
Chỉ cần nghe qua Lan Hương sợ hãi bịt hai lỗ tai để không bị nhuốm bẩn bởi lời lẽ vô sỉ đến bỉ ổi của hắn.
"Thôi đi... thôi được rồi! Tôi không muốn nghe anh im đi, đủ rồi!
Lục Tấn Ngạo cất video trong điện thoại đi lấy ra điếu thuốc hút phả khói trắng ngộp thở ra ngoài cửa sổ.
Nhìn bóng đằng sau người đàn ông cao lớn đầy chiếm hữu trong cô đầy cảm xúc lẫn lộn về con người kinh tởm của hắn.
"Anh có yêu tôi không?"
Hắn bất ngờ quay lại hai mắt tràn đầy hi vọng chớp chớp tiến lại gần.
"Anh yêu em lắm em ơi!"