Lục Tấn Ngạo dụi dụi điếu thuốc dập tắt khói trắng phả ra bước đến cạnh Bạch Lan Hương.
"Em tha thứ cho anh rồi?!" - Ánh mắt hắn vừa mong chờ vừa tràn ngập hi vọng.
"Chẳng có ai thấy người mình yêu đau khổ mà hạnh phúc được cả... tôi nói như thế anh có hiểu không?"
"Anh sẽ là người đem hạnh phúc đến cho em"
"Bộ anh giả ngốc hay ngốc thật vậy?! Cũng chẳng có cô gái nào sẽ yêu thương và tha thứ cho anh ta khi mà trong quá khứ anh ta hết lần này đến lần khác làm tổn thương đến mình cả"'
Đối mặt với một người đàn ông vô sỉ như hắn dù Lan Hương có nói đến mấy cũng chỉ vô ích.
"Anh làm em đau sao? Không phải em rên rỉ rất sướng trên giường của anh à?!"
Tấn Ngạo nhìn xoáy sâu trong ánh mắt Lan Hương cố tìm tòi những gì cô đang suy nghĩ.
"Tôi đau nhiều hơn là sướng được chứ?"
Thời gian sẽ chữa lành những vết thương nhưng mãi sẽ để lại vết sẹo không bao giờ lành lặn hay chữa khỏi được.
Một vết sẹo lớn hằn sâu bên trong trái tim Lan Hương không thể nhìn bằng mắt thường, vết sẹo này khiến cô sống chật vật về mặt tâm lý, thể chất ra sao không phải ai cũng hiểu được.
"Không nói chuyện này nữa! Bây giờ đã sắp đến giờ cơm tối rồi em muốn ăn gì?"
Lan Thanh cười trừ thảm thương nhìn hắn còn nghĩ đến ăn uống.
Bạch Lan Hương bất lực, đau đầu, cánh mũi đỏ hoe, hai mắt nhòa đi vì khóc nhiều, cả người ê ẩm dưới nền đất lạnh lẽo.
Không biết mình đang ở đâu? Đến cả điện thoại cũng không có.
"..."
Lục Tấn Ngạo vẫn không hiểu tại sao trên đời này rất có nhiều người phụ nữ tự nguyện dâng hiến cho hắn nhưng duy chỉ có cô là khiến hắn cảm giác mới lạ, khác biệt và thú vị khi sử dụng cho nên rất lâu chán.
"Tối nay anh định để tôi ngủ tại một nơi như thế này chứ gì?" - Cô thôi tìm cách trốn thoát vì trước mắt có quá nhiều rủi ro, nguy hiểm cao đặc biệt cô không biết rằng mình đang ở đâu địa hình cũng chẳng rành thì làm sao mà thoát thân đây.
"Em khờ quá! Sao anh lại có thể để em ngủ tại nơi khỉ ho cò gáy như thế này được"
Hắn cười nhếch mép quay góc nghiêng trời ban khoe rãnh cười.
Trong mắt cô rãnh cười ấy tràn đầy sự bỉ ổi và biến thái.
"Lục Tấn Ngạo tôi mệt lắm anh có thể đưa tôi đến một nơi đàng hoàng một chút không?"
Lan Hương sờ vào bả vai hắn kinh tởm vuốt ve cổ và gáy người đàn ông.
"Không nói anh cũng biết nào đi thôi!"
Hắn đưa tay về phía cô nhưng hành động lại trái ngược bế lên như đứa trẻ đòi mẹ.
"Anh... anh làm trò quái đản gì?"
Lan Hương không linh hoạt trước cái nhấc bổng bất ngờ của Tấn Ngạo, sự khó chịu ghét bỏ tăng nhiều nhưng lại rất hay thể hiện trên đôi tay nhỏ nắm thành quyền.
Cắn răng chịu đựng.
"Anh sợ em không đi nổi nên mới giúp đỡ em... em nên tiết kiệm chút sức lực cuối cũng đi"
Nghe vậy, Lan Hương dừng lại hành động dùng nắm đấm đấm bộp bộp vào sau lưng hắn.
"Anh ghét tôi tại sao còn làm nhiều điều vô ích"
"Không có gì là vô ích cả chỉ là... anh rất nhớ em! Bây giờ hai chúng ta không có gì liên kết làm anh rất sợ mất em"
"Tôi vẫn còn sống sờ sờ chưa chết được đâu nếu có chết cũng sẽ chờ anh bên dưới"
"Hahaha... Lan Hương em thật hài hước nhưng nếu có thể chết anh muốn chết cùng em"
"Đồ điên" - Lan Hương buộc miệng chửi.
"Điên cũng được không điên cũng chẳng sao là em chỉ cần là em gọi anh sao cũng được"
Hắn bế cô ngồi ngăn ngắn trên ghế phụ rồi bắt đầu di chuyển xe ô tô.
"Em có thèm gì không?"
"Tôi muốn về nhà"
"Đừng đùa nữa em nên ngoan ngoãn một chút anh hỏi thật"
"Thì tôi trả lời thật đó thôi!" - Cô dửng dưng nhún vai.
"Đi ăn đồ Nhật nhé!"
"Nhưng... tôi thèm mỳ tôm cơ" - Lan Hương cố làm khó hắn.
"Mỳ tôm mà ngon à?! Ăn thiếu chất gầy ra đấy không xinh làm sao mà được"
- Hôm nay tôi muốn trở về nhà nhưng hắn không cho tôi có cái cơ hội ấy! Tôi dần cảm thấy mệt mỏi với cuộc đời này. Phải làm sao? Phải làm sao đây?
Hắn bế cô ngồi ngăn ngắn trên ghế phụ rồi bắt đầu di chuyển xe ô tô.
"Em có thèm gì không?"
"Tôi muốn về nhà"
"Đừng đùa nữa em nên ngoan ngoãn một chút anh hỏi thật"
"Thì tôi trả lời thật đó thôi!" - Cô dửng dưng nhún vai.
"Đi ăn đồ Nhật nhé!"
"Nhưng... tôi thèm mỳ tôm cơ" - Lan Hương cố làm khó hắn.
"Mỳ tôm mà ngon à?! Ăn thiếu chất gầy ra đấy không xinh làm sao mà được"
- Hôm nay tôi muốn trở về nhà nhưng hắn không cho tôi có cái cơ hội ấy! Tôi dần cảm thấy mệt mỏi với cuộc đời này. Phái làm sao? Phái làm sao đây?
"Anh thật tàn ác, nhẫn tâm quên đi tất cả đã gây ra cho tôi"
"Anh không quên chỉ là... căn bệnh ấy khiến anh khó chịu đau đớn nhường nào"
Tấn Ngạo có nỗi khổ riêng nhưng không phải ai cũng hiểu cho.
Đối với cô hắn đang ngụy biện cho hành vi đáng xấu hổ của mình.
"Có bệnh sao không đi khám mà lại làm khổ người khác theo tôi thấy bệnh của anh cũng nặng rồi chứ không phải nhẹ gì đâu?"
"Um... anh có bệnh, bệnh lớn nhất là bệnh yêu em!" - Hắn cho dù có tập trung lái xe đến đâu bên cạnh là người mình yêu sâu đậm cũng khó tập trung hoàn toàn.
"Anh đừng nói những điều vô nghĩa nữa giữa chúng ta chính là không thể, là không bao giờ, không có cơ hội nữa!"
Tấn Ngạo nhẹ nhàng xoay vô lăng chiếc xe lăn bánh đi về phía khu nhà cao cấp.
"Ừ, em nói vậy nhưng cũng chẳng thể làm gì"
Hết nói nổi, mặc kệ hắn vẫn im lặng để trả lời cho những câu hỏi vì sao của cô. Cô quay ra ngoài cửa sổ nhìn ánh đèn đường vàng chiếu rọi con đường phía trước nhưng vẫn không tài nào chiếu được con đường chọn lựa của cuộc đời cô.