Bán Thân Cho Tên Ác Ma

Chương 165: Không thích




Lục Tấn Ngạo khoanh tay ngồi ghế sofa trông Bạch Lan Hương ăn cơm, bộ dáng nhìn giống phụ huynh trông trẻ con ăn cơm không thì sẽ bị ăn đòn.

Lan Hương ngồi vào bàn ăn cũng không sao yên bình được hai con ngươi đen nhèm của ai kia luôn dán chặt vào bản thân làm cô ăn trông rất khó coi kiểu bị ép trong khi là đứa trẻ kén ăn vậy.

"Anh định lườm chằm chằm tôi đến khi nào?"

Nghe cô nói vậy hắn mới để ý hành động trong vô thức của mình là vô duyên cực kì.

"Đâu có lườm gì em đâu tôi nhìn lọ hoa sau lưng mà!"

Biết rằng Lan Hương đã nhìn ra mình nói rối nhưng hắn vẫn một mực khẳng định mình không có ý xấu... chỉ là muốn ngắm người thương ăn cơm thôi cũng bị bắt bẻ nữa là sao?

Lan Hương kéo ghế quay lưng ăn cơm cho dễ thở chứ ánh mắt ấy lẫn khuôn mặt ấy làm cô nhớ đến chuyện không tốt trong quá khứ khó ăn ngon lắm.

"Bộ tôi kinh khủng lắm à?! Em có cần phải tỏ thái độ đến thế không?"

Lan Hương lần này ngó lơ hắn mà tập trung ăn cơm để xem hắn còn nói đến khi nào.

"Em đừng nghĩ im lặng sẽ là tốt.. ê... ê... ê... ấy ơi!"

Đúng là kẻ điên phiền phức giờ chỉ ước có phép thuật để trừng trị hắn thôi.

Được cái thím Phương nấu ăn hơi bị đỉnh làm cô có hứng thú ăn tận mấy bát con khiến ai kia đợi chờ lâu dài cổ,

cô biết ý định của hắn là gì sau khi mình kết thúc bữa ăn chính là 'một đêm không ngủ' nghĩ đến thôi cô đã thấy nó thật kinh dị rồi.



"Bạch Lan Hương, Bạch Lan Hương, Bạch Lan Hương em là của tôi, là của tôi dù có trốn tránh đi chăng nữa em cũng không có quyền phản đối mệnh lệnh của tôi"

"Nếu tôi thích phản đối thì đã làm sao? Anh định làm gì tôi?" - Lan Hương mở miệng nói với giọng thách thức hắn.

Hắn hắng giọng nói trầm ổn đủ cả hai nghe thấy rõ.

"Nếu em phản đối tôi sẽ khiến em đi một về hai"

Song, hắn nghĩ đến cười hí hửng.

"Không sao, tôi vẫn còn có nhiều biện pháp khiến tinh trùng của anh trở nên vô dụng, bất lực"

"Ha, em tính làm gì tôi nào? Mong chờ quá đấy!"

Lan Hương biết hắn thách thức đến thế để cô mắc bẫy nhưng cô vẫn tỉnh lắm làm gì cho hắn có cơ hội ấy.

Phải biết lượng sức mình một đứa con gái chân yếu tay mềm trói gà chưa chặt làm sao đấu lại với tên quái thú kia nếu thắng thì là do hắn nhường thôi!

"Tóm lại đêm nay anh đừng hòng ngủ cạnh tôi lêu lêu"

Dứt lời tiếng bước chân cầu thang rõ to phát ra khiến hắn trở tay không kịp.

Mèo vờn chuột nhưng mèo này lại là hello kitty mất.

Hắn cười nhếch mép cứ nghĩ cô không thể bằng mình dù có đóng chặt cửa thế nào cũng không thiếu cách để mở ra được.



"Lan Hương em đừng hòng trốn thoát đã ở địa phận của tôi mà nghĩ có thể lẩn trốn được à?! Đừng mơ mộng nữa nhé?!"

Đúng là như dự đoán khoảng năm phút sau cánh cửa gỗ cách âm rất tốt được mở toang bằng chìa khóa dự phòng.

Lúc vào trong phòng chỉ thấy đèn nhà tắm đang bật, nước còn đang chảy như chẳng có dấu hiệu nào cho thấy sự lẩn trốn quanh đây,

hắn lại cực kì chậm rãi tận hưởng khoảng thời gian ngắn này, ngồi ngả mình trên chiếc giường đôi lớn êm ái.

Lan Hương bước ra là chuyện của ba mươi phút sau với đồ ngủ kín đáo thoải mái cô đút tay vào túi quần thản nhiên đi đến cạnh chiếc giường.

"Tại sao em lại mặc đồ ngủ kiểu này?" - Hắn nhớ rõ ràng đã đổi toàn bộ đồ ngủ bình thường thành váy sexy gợi cảm hai dây rồi mà còn có cả cosplay nhiều nhân vật khác nữa.

Thấy không như ý hắn đã có chút mất hứng rồi đã vậy đến ngày đèn đỏ nên không được phép làm gì nữa! Chán thật.

"Sao? Anh thất vọng lắm chứ gì? Có thấy kiểu đồ này dễ thương không? Tôi săn sale đó!"

Lan Hương xoay tròn cho hắn xem mà hắn nào muốn xem đâu nhàm chán nhìn cô cứ như trẻ con mà ăn mặc như mày.

"Khiếp! Lần sau tôi không còn muốn thấy những đồ thiết kế như này nữa, em hiểu ý tôi chứ?"

Hắn vô lý ra lệnh.

"Tôi mặc gì là chuyện của tôi không liên quan đến anh mà quản thúc"

Lan Hương trèo lên giường nằm ngủ an phận không thèm bận tâm đến sự có mặt ai kia đang bất mãn với phong cách ăn mặc của người ta.