Bán Thân Cho Tên Ác Ma

Chương 164: Khó thoát




Chiếc xe dừng tại một nơi mà cô chắc rằng đã biết nó là nơi nào.

Không có gì ngoài dự đoán là căn biệt thự mà hắn đã nuôi nhốt cô suốt mấy năm trời giam lỏng bằng cách ký hợp đồng ác ma đã hết thời lượng nhưng hắn vẫn cố chấp để tiếp tục.

Bạch Lan Hương hiện tại vừa bất lực, mệt mỏi trước Hắn, cô biết bây giờ mà phản kháng sẽ không có tác dụng gì mà còn gây phiền phức hơn.

Nhớ lại bản thân đã từng nỗ lực biết bao nhiêu để thoát ra khỏi đây nhưng cuối cùng vẫn phải quay lại nơi cũ không khác gì chiếc lồng chim vàng rộng lớn nhưng khó ra.

"Xuống thôi! Anh biết nơi này rất quen thuộc đối với em nhưng nó đã có rất nhiều sự khác biệt nên em không cần quá lo lắng điều gì"

Lục Tấn Ngạo dừng xe trong căn hầm chứa bộ sưu tầm siêu xe của mình.

"Điều tôi lo lắng nhất chính là anh đấy!"

Hắn chỉ biết cười trừ, rút dây an toàn, xuống xe, ga lăng hơn nữa là mở cửa xe giúp cô.

Bạch Lan Hương quan sát khu vực xung quanh cng đã được xây cao như một bức tường thành chắc chắn và kiên cố hơn trước đây nhiều cũng chỉ vì chủ nhân của nó sợ một con mèo nhỏ như cô thoát ra nhanh chóng.

"Lục Tấn Ngạo, lần này anh định nhốt tôi bao lâu nữa đây?" - Câu nói nửa thật nửa đùa đã khiến hắn bất giác đề phòng cao.



"'Lần này anh sẽ không giam giữ em và em sẽ được tự do chỉ cần em biết điều, ngoan ngoãn bên cạnh anh thôi!"

Lan Hương biết những lời nhắn nhủ ấy sẽ chẳng bao giờ là sự thật bởi vì những nơi cô thấy biểu hiện rất rõ tính chiếm hữu cao sợ mất người của hắn đến nhường nào.

"Tấn Ngạo anh khiến tôi ghê tởm anh vậy mà anh còn muốn tôi tin tưởng anh nữa sao?"

Mặc cho hắn nắm chặt tay dắt vô trong nhà nhưng mỗi hành động của cô là sự miễn cưỡng.

Hắn dường như đã quen dần và ngó lơ những lời nói phụ tình ấy.

"Thím Phương phiền thím nấu một chút đồ ăn nhẹ vào buổi tối cho cô ấy"

Lục Tấn Ngạo khá là quan tâm đến Lan Hương vì những cái chạm nhẹ trên cơ thể hắn đã biết rằng hôm nay cô đến ngày của phụ nữ.

"Thím cần phải nấu nhạt một chút bởi vì chiếc bụng này sẽ đau nếu ăn đồ mặn và cay nồng đó!"'

Lan Hương hết ngơ ngác nhìn hắn tại sao biết được điều đó?!

Mà thôi kệ, đối với cô điều đó cũng chẳng quan trọng nữa.

Lan Hương cố gắng buông bàn tay hắn ra khỏi tay mình và đứng cách xa ra hai mét đỡ ghê người từ hắn.



Cái mùi hương nước hoa nồng nặc khiến mũi cô khó thích ứng được, thật là khó chịu khi phải ngửi lấy cái hương thơm sặc mùi từ hắn,

vậy mà hắn không biết còn tươi cười tưởng rằng cô lạt mềm buộc chặt. Đúng là cái tên ảo tưởng sức mạnh, suy diễn hóa vấn đề.

"Lục Tấn Ngạo! Anh không thấy bản thân mình rất vô duyên khi nói những điều đó à?! Còn mà trước mặt bao nhiêu người ở đây"

Lục Tấn Ngạo vẫn dửng dưng nhún vai như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Bọn họ toàn là người làm của tôi sao phải sợ hả? Em nói xem ai là người em không vừa mắt tôi sẽ đuổi cổ kẻ đó ngay"

Lan Hương thấy hắn điên nhiều rồi chứ không phải ít ỏi gì nữa.

Cô ấy nói thầm trong lòng: 'Đã ảo tưởng sức mạnh còn ngáo quyền lực nữa ai mà sống cho nổi đây trời ơi!'

Bạn thân cô cảm thấy tội nghiệp cho những người làm ở đây và cả chính mình bị hắn nhắm vào nữa thật khó để sống bình yên.

"Điều tôi cần anh làm bây giờ là đứng cách xa tôi tối thiểu hai mét"

Đương nhiên điều đó khiến hắn không chấp nhận được rồi.