Bạn Trai Cũ Bị Đối Xử Bất Công Của Tôi

Chương 3




11

Có đứa bạn nói bên cạnh tôi có tài nguyên tốt vậy mà không bắt lấy.

Vừa nghe là tôi biết họ đang xúi giục.

"Bọn tớ quá thân nhau rồi, hơn nữa cũng không phải chưa từng thử." Tôi thì thầm.

Mọi người lại hóng chuyện.

"Thì là thời cấp ba, anh ấy phụ đạo cho tớ, tớ mang bữa sáng cho anh ấy."

"Cảm giác thế nào?"

"Không có cảm giác gì cả, như bình thường."

Tôi và Giang Yến tuy từng có thời gian ở bên nhau nhưng hình như mối quan hệ giữa chúng tôi vẫn như anh em."

Hữu nghị có thừa, tình yêu lại không đủ.

Quá thân quả nhiên không hợp làm người yêu.

Vậy nên lúc tôi và Giang Yến chia tay, không ai có cảm giác gì đặc biệt cả.

Làm trái lời hẹn ra nước ngoài du học với Giang Yến tôi chỉ chột dạ, không hề buồn, giống như thất hứa với bạn thân vậy.

Mà Giang Yến chắc là cũng thế.

"Vậy hai cậu nắm tay nhau chưa?"

Tôi gật đầu.

"Hôn môi chưa?"

Hôn môi?

Cũng từng có.

"Cảm giác thế nào?"

Cảm giác... Hình như quên rồi.

Tôi và Giang Yến lén bố mẹ yêu đương.

Bởi vì quá thân, ban đầu thời gian ở bên nhau hai bên đều xấu hổ.

Nhất là Giang Yến, lần đầu nắm tay tôi, lòng bàn tay còn ra đầy mồ hôi.

Lần đầu chúng tôi hôn môi là tan học sau tiết tự học buổi tối.

Giang Yến hôn tôi.

Nhưng nụ hôn ấy rất nhẹ.

Hình như anh chỉ lướt qua môi tôi một cái, sau đó hoảng loạn rời đi.

Tôi... Tôi khi đó ngơ ra.

Nụ hôn ấy tới quá đột nhiên, tôi hoàn toàn có thời gian để suy nghĩ mình nên có thái độ thế nào.

"Đúng là phí phạm của trời."

Nghe tôi kể, mọi người khinh bỉ.

"Có điều cũng đúng, có trúc mã đẹp trai ân cần như vậy, thảo nào lên đại học rồi cậu không yêu đương."

"Gì vậy? Hai việc này liên quan gì?" Tôi phản bác.

Mọi người không tin.

Buổi tối sau khi ăn tiệc xong chúng tôi về trường.

"Tiểu Thất, nhớ lái xe chậm thôi, bọn tớ ngủ một giấc."

"Được."

Đúng lúc này đột nhiên có một chiếc xe rẽ trái. Xe đó chạy vừa nhanh vừa bật đèn pha.

Tôi nheo mắt, theo bản năng hãm phanh.

Vừa mới giảm tốc độ thì sau xe bị người ta tông một cú.

Đầu tôi đập thẳng vào vô lăng.

Mấy người bạn ngồi hàng ghế sau cũng bừng tỉnh.

12

Lúc Giang Yến tới tôi đang nói chuyện với cảnh sát giao thông.

Vừa xuống xe, anh lập tức chạy về phía tôi: "Thời Tiểu Thất!"

Tôi vốn đang lo lắng căng thẳng, nhìn thấy anh, tất cả cảm xúc đều dâng trào, nước mắt cũng rơi: "Giang Yến... Em... Em tung xe."

Siêu xe Giang Yến cho tôi mượn đã bị lõm.

Tôi bảo Giang Yến đi xem.

Giang Yến không xem, mà chỉ nhìn tôi.

"Em có sao không?"

"Không sao."

"Em không sao thì tốt, để anh xử lý."

Tôi khịt mũi, gật đầu.

Có Giang Yến ở bên, tôi nhanh chóng bình tĩnh lại.

Cảnh sát giao thông xử lý vụ việc xong liền đi.

Việc này không thể hoàn toàn trách tôi.

Giang Yến gọi taxi đưa bạn của tôi về trước.

"Xin lỗi, để mấy em sợ rồi, nếu ai bị thương thì nhớ nói, tôi sẽ trả tiền thuốc men."

"Không cần đâu, bọn em đều không sao, Tiểu Thất mới sợ kìa."

"Ừ, thế về đến nơi các em nhớ nhắn tin báo Tiểu Thất một tiếng."

Sau khi tiễn bạn của tôi về, tôi và Giang Yến còn phải xử lý chuyện sửa xe.

Vốn dĩ Giang Yến bảo tôi về với mọi người nhưng tôi không đồng ý.

Phải đến ngày hôm sau xe mới sửa xong.

"Em đưa em về trường trước."

Nhưng về đến trường chúng tôi mới phát hiện ký túc xá đã đóng cửa.

Tôi và Giang Yến đứng trước cửa ký túc xá nhìn nhau.

Tôi xấu hổ.

Phải làm sao đây?

"Đến chỗ anh đi, có mang căn cước không?"

Tôi lắc đầu.

Giang Yến tỏ ra bất lực.

Cuối cùng anh dẫn tôi về khách sạn chỗ anh ở.

Phải nói thế nào nhỉ?

Tôi và Giang Yến biết nhau hai mươi mấy năm, lúc nhỏ từng mặc chung cái quần.

Theo lời mẹ tôi kể, tôi và anh còn từng tắm chung.

Nhưng bây giờ tôi lại thấy xấu hổ và c ăng thẳng.

Cũng may khách sạn chỗ Giang Yến ở khá lớn.

Tôi tắm rửa xong liền leo lên giường.

Giang Yến dở khóc dở cười.

"Em tự giác ghê."

"Chẳng lẽ anh muốn em ngủ trên sô pha hả?"

"..."

Giang Yến không biết nói gì.

Anh đến bên sô pha mở laptop.

"Lát nữa anh phải gọi video, có lẽ sẽ làm ồn tới em."

"Không sao, anh cứ gọi đi."

Giang Yến gọi video, dùng tiếng Anh để nói chuyện.

Tôi lén nhìn anh.

Dưới ánh đèn là một thanh niên trưởng thành.

Nhưng trong ấn tượng của tôi Giang Yến vẫn là thiếu niên mười tám tuổi mặc áo thun trắng cúi đầu viết bài thi.

Mấy năm du học, hình như Giang Yến đã thay đổi rất nhiều.

Anh đã trải qua cuộc sống một mình ở nước ngoài như thế nào nhỉ?

Tôi nhìn anh chằm chằm.

Mãi đến khi Giang Yến đột nhiên nhìn về phía tôi.

Tôi chột dạ nhìn sang chỗ khác.

Một ngụm thuần khiết tiếng Anh nghe tới phá lệ dễ nghe.

Giang Yến cúp máy, đứng dậy: "Anh đi tắm, em ngủ trước đi."

"À vâng."

Trời ạ, câu này sao nghe mờ ám thế?

Tôi nhắm mắt.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.

Mười phút sau tiếng nước biến mất, ngay sau đó là tiếng mở cửa và tiếng bước chân.

Hương sữa tắm quen thuộc quanh quẩn.

Tôi biết đó là mùi sữa tắm của khách sạn.

Nhưng bây giờ trong phòng chỉ có tôi và Giang Yến.

Hương sữa tắm trên người hai chúng tôi là như nhau.

Quá mờ ám rồi!

Tôi có cảm giác điều hòa trong phòng mở hơi cao.

Nếu không sao mặt tôi lại nóng như vậy!

Giang Yến đi đến trước mặt tôi: "Sao vậy?"

"Không có gì."

Anh nhíu mày, đột nhiên cúi người xuống.

Sợ bị anh nhìn ra sự khác thường, tôi vội đẩy anh ra: "Tắt đèn đi, em muốn đi ngủ."

Tôi xoay người kéo chăn bịt kín người.

Một lúc sau, Giang Yến mới trả lời: "Được."

13

Quốc khánh tôi về nhà.

Đám bạn trong nhóm chat rủ đi liên hoan.

Tiền Đa Nhạc là người đầu tiên hưởng ứng.

Dù sao cũng rảnh, tôi cũng báo danh.

Theo sau tôi có Giang Yến.

"Tôi cũng đi."

Giang Yến vừa lên tiếng, bầu không khí trong nhóm liền trở nên kỳ lạ.

Mấy giây sau, Tiền Đa Nhạc nhắn tin riêng cho tôi: "Cậu có cảm thấy mấy hôm nay Giang Yến cứ lạ thế nào không?"

Tôi hoang mang trả lời lại một dấu chấm hỏi.

"Tớ nghe Hồ Hồ kể sau khi về công ty của cậu ta, tâm trạng Giang Yến rất tốt."

Tôi: "..."

Chắc không phải vì tôi đúng không?

Tôi tự hỏi.

Tiền Đa Nhạc ở đầu bên kia nhắn tiếp: "Tớ nghe Hồ Hồ nói trước khi về Giang Yến có đi tìm cậu."

"Không liên quan đến tớ!"

"Tớ còn chưa nói liên quan đến cậu, sao chột dạ gì hả? Chẳng lẽ cậu có gì giấu tớ?"

Cũng may chúng tôi chỉ nhắn tin qua Wechat, nếu không bị Tiền Đa Nhạc phát hiện mặt đỏ lên, tôi cũng không biết giải thích thế nào.

Đến giờ tổ chức liên hoan, tôi đi cùng Tiền Đa Nhạc.

Chúng tôi mới ngồi vào bàn, những người khác lần lượt tới.

Giang Yến tới cuối cùng.

Không biết sao vừa đến, anh đã nhìn tôi, điều này làm tôi chột dạ.

Cũng may những người khác không nhìn thấy.

Cả buổi tiệc tôi đều cúi đầu ăn, thỉnh thoảng có người hỏi chuyện thì mới trả lời.

Tôi ngó trái ngó phải nhưng nhất quyết không nhìn Giang Yến.

Mọi người đều phát hiện giữa chúng tôi có gì đó kỳ lạ, nhưng họ không nghĩ nhiều, chỉ tưởng chúng tôi vẫn thấy khó xử vì quan hệ ngày xưa.

Đến giữa buổi liên hoan, Hồ Hồ nâng ly: "Nào, hiếm khi mọi người mới tụ tập đầy đủ, hôm nay không chỉ là tiệc liên hoan mà còn là tiệc tiễn anh Yến của chúng ta. Mấy ngày nữa anh Yến đi rồi, mọi người cụng một ly đi."

Giang Yến phải đi?

Anh ấy muốn đi đâu?

Tôi hỏi Tiền Đa Nhạc.

Tiền Đa Nhạc cũng lắc đầu: "Làm sao tớ biết?"

Rồi cô ấy hỏi thẳng Giang Yến.

"Ra nước ngoài."

Lại ra nước ngoài?

Giang Yến không có nói tôi nghe chuyện này.

Tôi bỗng thấy buồn bực, vịt quay trong miệng cũng không còn mùi vị nữa.

Gần hết bữa tiệc, Tiền Đa Nhạc hỏi tôi sao hôm nay im lặng thế.

Tôi không trả lời.

14

Tôi và Giang Yến ở cùng một khu.

Chúng tôi cùng nhau về nhà.

Giang Yến im lặng đi trước tôi.

Tôi không nhịn được nữa, gọi anh: "Khi nào anh lên máy bay?"

"Ngày mai."

"Sao anh không nói em nghe chuyện anh ra nước ngoài hả?"

Tôi không phát hiện mình đang trách anh.

Giang Yến dừng bước.

Anh và tôi cách nhau mấy mét.

Tôi muốn làm hòa: "Thế khi nào anh về?"

"Việc này quan trọng với em sao?"

Tôi: "..."

Sao lại không quan trọng? Dù gì chúng tôi cũng quen biết nhau từ nhỏ...

Lời tôi muốn nói bị ánh mắt nghiêm túc của Giang Yến nuốt chửng."

"Nếu anh nói, em có đi cùng anh không?"

Thì ra Giang Yến còn để bụng chuyện lúc trước.

Tôi cúi đầu.

"Xin lỗi."

"Thời Tiểu Thất, em nghĩ em nợ anh lời xin lỗi hả?"

Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Có vẻ Giang Yến nổi giận thật rồi: "Thời Tiểu Thất, anh đáng sợ vậy à?"

Tôi nhìn anh.

Giang Yến bất lực: "Thời Tiểu Thất, lý do tối nay em hỏi anh chuyện ra nước ngoài là gì? Em giận hả?"

Tôi lắc đầu.

"Thế là gì?"

"Buồn."

"Tại sao lại buồn?"

"Không biết, chỉ buồn thôi." Tôi lẩm bẩm.

Tôi nghe tiếng Giang Yến thở dài.

Dưới đất, cái bóng của anh đến gần tôi.

Lúc tôi ngẩng đầu, anh đã ở ngay trước mặt.

"Khi đó lúc em thất hứa, tâm trạng anh cũng như vậy."

Tôi: "..."

"Thời Tiểu Thất, em ngốc thật hay giả ngốc vậy? Em không biết tình cảm anh dành cho em sao?"

Tôi sửng sốt.

"Anh định sau khi đi du học về chúng ta sẽ kết hôn, nhưng chính em đã phá hỏng tất cả."

Kết hôn?

"Nhưng... Nhưng chúng ta không hợp nhau."

"Không hợp chỗ nào?"

"Em... Em không biết, em cảm thấy chúng ta biết quá rõ về nhau, có lẽ vì khi đó chúng ta đều còn nhỏ nên ở bên anh em không biết đó có phải tình yêu hay không."

"Thế bây giờ thì sao?"

Bây giờ? Bây giờ tôi càng không biết.

Tôi lắc đầu thành thật.

Giang Yến thở dài: "Thế chúng ta thử đi."

Thử cái gì?

"Thử ở bên nhau lần nữa, thử xem rốt cuộc có phải tình yêu hay không."