Bạn Trai Cũ Bị Đối Xử Bất Công Của Tôi

Chương 4




15

Giang Yến nói muốn chúng tôi ở bên nhau thêm lần nữa.

Trái tim tôi cứ đập loạn nhịp.

Hôm sau Giang Yến ra nước ngoài, tôi về trường.

Tôi vẫn tám chuyện với Giang Yến.

Nhưng vì lệch múi giờ, rất nhiều lúc rạng sáng tôi mới nhận được tin nhắn của Giang Yến.

Đây là yếu tố bất khả kháng, nhưng tôi lại rất lo.

Anh và tôi chia sẻ cuộc sống ngày thường, nhưng chính sự bình thường như vậy đã tạo nên một Giang Yến thành công ở nước ngoài.

Ngày xưa chắc Giang Yến cũng thế.

Đôi khi cả một ngày tôi không nhận được tin của anh.

Tôi vừa giận vừa khó chịu.

Tên đàn ông này còn nói thử xem, ai ngờ ngay ngày hôm sau đã ra nước ngoài.

Muốn thử thách tôi bằng việc yêu xa hả?

Nhưng phải thừa nhận chiêu này có tác dụng rồi.

Sau mấy tháng, nhóm chat lại ồn ào trở lại, 99+ tin nhắn khiến tôi hoa cả mắt.

Phải mất một lúc tôi mới biết đã xảy ra chuyện gì.

Giang Yến sắp về!

Tâm trạng tôi lập tức rộn ràng.

Như kẻ rình mò, tôi cẩn thận kéo lên trên, cuối cùng cũng tìm được tin nhắn về việc Giang Yến về nước, hơn nữa lần này Giang Yến về luôn.

Hôm Giang Yến về, tôi xin nghỉ, đến sân bay đón anh.

Anh không ngờ tôi sẽ đến.

Khoảnh khắc thấy tôi, anh ngây ra.

"Bây giờ em lái xe vững rồi, anh có muốn ngồi xe của em không?" Tôi hỏi Giang Yến, che giấu tâm trạng căng thẳng trong ánh mắt.

Giang Yến gật đầu.

Tôi ngồi vào vị trí điều khiển, thắt dây an toàn.

"Mọi người đang ở chờ, chúng ta đến thẳng đó nhé!"

"Không đến khách sạn hả?"

"À, Hồ Hồ mua nhà, vừa hay anh về nên cậu ta mời chúng ta đến ăn liên hoan."

Giang Yến ừ rồi nhắm mắt lại.

Có vẻ anh rất mệt, vì thế tôi chỉ đành kìm lại những lời muốn nói.

Lái xe một tiếng, lúc đến nơi Giang Yến cũng tỉnh.

"Ở đây này, lên trên là được."

"Ừ."

"..."

Không phải chứ, thế này quá thờ ơ rồi thì phải?

Chẳng lẽ anh không phát hiện hôm nay tôi cố tình kẻ chân mày, uốn tóc, tô son sao?

Tôi buồn bực nhíu mày.

Chẳng lẽ anh nói thử ba tháng, cuối cùng nhận ra rằng anh không thích tôi?

Tôi lắc đầu, cố xua tan ý nghĩ này đi.

"Giang Yến, lời anh nói lúc trước có còn tính không?"

Giang Yến nhướng mày nhìn tôi.

"Thì là anh nói thử một lần."

"Ừ."

"Thế thì tốt quá, Giang Yến, em thích anh, vô cùng thích."

Nói rồi, tôi chớp mắt nhìn Giang Yến.

Nhưng Giang Yến không vui như tôi tưởng tượng.

Anh cởi đai an toàn, xuống xe.

"Đi thôi, chắc họ chờ lâu lắm rồi."

Gì chứ?

Tôi ngơ ngác đi theo.

Cả buổi tiệc tôi đều nhìn Giang Yến chằm chằm.

Tiền Đa Nhạc hỏi tôi bị sao, sao cứ như radar nhìn Giang Yến.

Tôi nhìn Giang Yến đến mỏi mắt nhưng Giang Yến vẫn không nhìn tôi.

Cuối cùng tôi nhụt chí.

Thôi vậy.

16

Chúng tôi chơi đến rạng sáng, giữa cuộc vui hết rượu, Giang Yến bảo vào trong lấy, tôi theo phản xạ đi theo anh.

Vừa xoay người Giang Yến liền thấy tôi, anh giật mình.

Tôi cầm lấy cái chai trong tay anh.

"Để em giúp anh."

"Có gì muốn nói với anh hả?"

Giang Yến nhìn ra mục đích của tôi.

Tôi thẹn thùng gật đầu.

Nhưng ngẫm lại, sao phải thẹn thùng chứ?

Thay vì cứ treo lơ lửng như vậy, chi bằng nói thẳng ra đi!

Vì vậy tôi bước lên một bước: "Lời em nói với anh khi nãy, anh rốt cuộc có nghe lọt tai hay không? Nếu anh thích em thì cho em một câu trả lời, nếu không ruột gan em sẽ cồn cào mãi."

"Em thật sự muốn nói ở đây à?"

Mọi người còn đang ở bên ngoài.

Trong phòng chỉ có mình tôi và Giang Yến, không còn ai khác.

Nói ở đây không phải không được.

Tôi gật đầu.

Giang Yến buông chai rượu xuống, trông như muốn thuyết giáo tôi.

Tôi vô cớ căng thẳng.

"Anh định về rồi mới nói với em, nếu em đã sốt ruột như vậy thì chúng ta nói chuyện ở đây đi."

Thấy anh nghiêm túc, tôi càng căng thẳng.

Tâm trạng này như thời đi học bị thầy cô kêu lên trả bài vậy.

"Thời Tiểu Thất, em thích anh không?"

"Có... Thích." Tôi lắp bắp, sau đó trịnh trọng nhấn mạnh, "Thích, Giang Yến, em rất thích anh, chúng ta lớn lên cùng nhau, chúng ta có cùng khởi điểm, em hy vọng chúng ta sẽ cùng có một kết thúc, em không muốn anh chỉ là một người đi ngang qua hai mươi mấy năm cuộc đời của em, em muốn anh ở lại."

Ở ngoài có tiếng cười đùa của Tiền Đa Nhạc và Hồ Hồ, nhưng trong căn phòng này lại yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng hít thở của tôi và Giang Yến.

Tôi nói hết một hơi, lo lắng chờ tuyên án.

Một lúc sau, Giang Yến mỉm cười: "Trùng hợp thế, anh cũng vậy. Thời Tiểu Thất, chúng ta ở bên nhau đi."

17

Đám bạn không biết tôi và Giang Yến yêu đương, chính vì thế thỉnh thoảng bọn họ lại tổ chức tụ tập với danh nghĩa "giúp tôi và Giang Yến làm hòa".

Sau năm buổi liên hoan liên tiếp trong vòng một tháng, tôi không nhịn nổi nữa, kéo Giang Yến đến góc hành lang: "Anh nói xem chúng ta có cần công khai không?"

"Không phải em không muốn công khai à?"

Không hẳn, lúc đầu không phải vì ngại sao?

Tôi nói không nên lời.

Giang Yến bật cười: "Vậy công khai đi."

Tôi gật đầu, định đi nói với Tiền Đan Nhạc.

Chỉ cần Tiền Đa Nhạc biết thì mọi người sẽ biết.

Nhưng tôi mới đi một bước thì bị Giang Yến kéo lại.

"Hôn một cái đã."

Tôi: "..."

Cái tên đàn ông này lại phạm quy!

Chúng tôi công khai tình yêu không thuận lợi như tưởng tượng.

Bởi vì chẳng ai tin chúng tôi, thậm chí còn có người vỗ vai tôi, hỏi có phải tôi bị Giang Yến uy hiếp hay không.

Tôi: "..."

Không tin thì thôi.

Mãi đến khi Giang Yến chụp giấy đăng ký kết hôn của chúng tôi gửi vào nhóm chat.

Ngày xưa tôi từng nói mỗi lần Giang Yến lên tiếng, nhóm chat đều im lặng.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Nhưng sau vài phút tĩnh lặng, có người tag tên Giang Yến:

"Anh Yến, làm giả giấy đăng ký kết hôn là phạm pháp đúng không?"

"Tôi không có rảnh." Sau đó Giang Yến tag tên tôi, "Bà xã, em cũng gửi cho họ xem đi."

Tôi chỉ đành gửi hình giấy đăng ký hết giống hệt.

Cả nhóm im lặng một lúc rồi trở nên phấn khích.

Tin nhắn spam tràn ngập màn hình.

Giang Yến bình tĩnh nói: "Nhớ chuẩn bị tiền đi nhé."

18

Năm cuối đại học tôi dẫn Giang Yến về nhà gặp mẹ.

Mẹ tôi vẫn chào đón Giang Yến, coi anh như con trai.

Nhưng thái độ căng thẳng của Giang Yến khiến mẹ tôi bực bội.

"Thưa dì..."

"Thằng bé này, sao hôm nay nói chuyện lạ thế? Không phải con hay gọi là mẹ nuôi hả?"

"Mẹ..."

Nhìn từ cách xưng hô, Giang Yến thật sự rất lo lắng.

Tôi ngồi cạnh lén cười.

Cuối cùng Giang Yến phải dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn tôi.

Tôi ho một tiếng, dõng dạc nói.

"Mẹ, con và Giang Yến ở bên nhau rồi."

Mẹ tôi sững sờ nhìn tôi rồi lại nhìn Giang Yến.

Giang Yến thấp thỏm vật đầu.

Mẹ tôi hỏi: "Việc này mẹ con biết không?"

"Vẫn... Vẫn chưa biết."

"Trời ạ, thế để mẹ nói!"

Mẹ tôi vỗ đùi, gọi điện cho chị em thân thiết của mình.

Từ vẻ hào hứng của bà thì chắc bà tán thành việc này.

Quả nhiên mấy phút sau, mẹ tôi ngồi trước mặt chúng tôi cảm thán: "Lúc nhỏ mẹ đã muốn đính hôn cho hai đứa, hai đứa nhớ không? Sau này hai đứa trưởng thành, mẹ sợ hai đứa có người mình thích nên không nhắc lại nữa. Haizz, đúng là duyên phận."

Tôi mỉm cười ngồi cạnh Giang Yến.

Giang Yến nắm chặt tay tôi.

Hai năm sau khi tốt nghiệp, chúng tôi thuận lợi kết hôn.

Lúc nhỏ làm bạn với nhau, tương lai cũng sẽ đồng hành làm bạn già.

19 Ngoại truyện của Giang Yến

Hôm ra nước ngoài, tôi ở sân bay không chờ được Tiểu Thất.

Tôi gọi điện cô ấy cũng không nghe, nhắn tin cũng không trả lời.

Rất lâu sau, Thời Tiểu Thất mới nhờ người báo với tôi:

Cô ấy không ra nước ngoài.

Lúc này tôi mới sực tỉnh.

Tôi bị đá rồi.

Thời Tiểu Thất ngu ngốc này đúng là giỏi!

Lúc nhỏ bị người ta cướp kẹo chỉ dám chạy tìm tôi khóc, bây giờ dám đùa tôi luôn rồi!

Tôi và Thời Tiểu Thất là thanh mai trúc mã, củi khô lửa bốc...

Không phải.

Tóm lại có thể khái quát bằng hai chữ: Xứng đôi.

Khi tôi còn nhỏ mẹ đã nói với tôi: Thời Tiểu Thất là vợ tương lai của con đấy.

Đương nhiên bà ấy chỉ lén nói với tôi.

Nguyên văn câu nói là: Con trai, mommy thích Thất Thất lắm.

Nhưng mà mẹ, lừa bán trẻ con là phạm pháp, cho dù đứa bé kia là con gái của bạn thân mẹ.

Mẹ tôi trừng mắt nhìn tôi, quay đầu bỏ đi ôm Thời Tiểu Thất.

Lên cấp ba, thành tích học tập của Thời Tiểu Thất không tốt lắm.

Lúc đó tôi đã bắt đầu chuẩn bị cho việc đi du học.

Thời Tiểu Thất hỏi tôi: "Giang Yến, có phải chúng ta không thể cùng học một trường đại học không?"

Từ nhà trẻ, tiểu học đến trung học tôi và Thời Tiểu Thất đều học cùng trường.

Nghe cô ấy hỏi vậy, tôi mới nhận ra rằng: Hình như chúng tôi sắp xa nhau rồi.

"Em cũng có thể thi vào trường của anh mà."

"Nhưng tiếng Anh của em kém lắm."

"Anh dạy em."

Thời Tiểu Thất cười tủm tỉm gật đầu.

Chuyện này mãi đến khi ngồi trong khu vực chờ máy bay tôi mới hiểu.

Thời Tiểu Thất không hề có ý định học cùng một trường đại học với tôi.

Cô ấy chỉ muốn tôi kèm môn tiếng Anh giúp cô ấy.

Hay lắm, Thời Tiểu Thất!

Em xong đời rồi, sau này đừng để anh gặp lại em!

Thật ra tôi chỉ giận mấy này.

Cuộc sống ở nước ngoài cô độc hơn tôi nghĩ.

Nếu có Thời Tiểu Thất, cô ấy chắc chắn sẽ không để tôi một mình.

"Giang Yến, tớ phát hiện một nhà hàng Trung Quốc rất ngon, đi ăn cùng không?"

Đồ ăn Trung Quốc đúng là rất ngon.

Nhưng chỉ có một mình tôi đi ăn.

Đến năm hai đại học, việc học không còn năng nề nữa.

Tôi về nước, vừa hay là kỳ nghỉ hè.

"Tổ chức tiệc mừng anh Yến ở đâu đây?"

"Có nên rủ Tiểu Thất không?"

"Anh Yến đồng ý không?"

Đương nhiên là đồng ý, nếu không sao tôi phải nói chuyện mình về nước với bạn thân của Thời Tiểu Thất là Tiền Đa Nhạc?

Mà tôi thật sự đã gặp lại Thời Tiểu Thất.

Đó chỉ là ngẫu nhiên.

Bởi vì cô ấy đi nhầm phòng.

Hình như cô ấy rất sợ tôi?

Trời, cô ấy mà cũng biết chột dạ hả?

Thời Tiểu Thất thay đổi rồi, tóc dày, trang điểm, mặc váy, nhưng ánh mắt vẫn còn ngốc nghếch lắm.

Mẹ tôi nói lúc nhỏ tôi và Thời Tiểu Thất cùng học bơi, Thời Tiểu Thất không bơi, bị chìm, đầu óc úng nước nên không thông minh lắm.

Đúng là vậy.

Nếu không sao đến bây giờ cô ấy vẫn không hiểu tình cảm của tôi chứ?

Tôi dạy cô ấy lái xe, năm lần bảy lượt tạo cơ hội gặp mặt ngẫu nhiên nhưng Thời Tiểu Thất vẫn không hiểu.

Tôi bực bội rồi.

Thế sao trước đây Thời Tiểu Thất lại đồng ý làm bạn gái tôi?

À không đúng.

Cô ấy không hề đồng ý.

Năm cấp ba tôi phụ đạo cho cô ấy, cô ấy không chịu nhìn bài tập mà cứ nhìn tôi.

Ánh nắng mùa hè như lửa đốt.

Cô ấy đỏ mặt hỏi tôi: "Giang Yến, chúng ta thế này có giống như đang yêu đương không?"

Sao lại không phải?

Chúng tôi tan học cùng nhau, tôi nắm tay cô ấy, giảng đề cho cô ấy, quạt gió cho cô ấy ngủ trưa, mang đồ ăn ngon cho cô ấy.

Tất cả những việc nhỏ nhặt này đều cất giấu tâm sự của thiếu niên.

Thời Tiểu Thất, anh thích em.

Em rốt cuộc có thích anh không?

"Giang Yến, anh đè lên tóc em!"

"Bé con hình như tỉnh rồi, anh cho nó uống sữa đi."

Thời Tiểu Thất đẩy tôi ra.

Cô ấy buồn ngủ.

Tôi dỗ cô ấy vào giấc, ôm cô ấy vào lòng.

"Thời Tiểu Thất, Thời Tiểu Thất."

"Cái gì?"

"Em thích anh không?"

"Giang Yến, anh bị bệnh hả? Con cũng sinh rồi sao anh còn hỏi vấn đề này nữa?"

"Mau trả lời đi."

"..."

"Thích thích, thích anh nhất."

"Toàn qua loa có lệ, đúng là xấu xa."

Cơn buồn ngủ của Thời Tiểu Thất bị tôi quấy rầy, cô ấy trừng mắt nhìn tôi, cắn vai tôi một cái.

"Thời Tiểu Thất, em thích anh không?"

"Thích."

"Vậy em yêu anh không?"

"Yêu."

Ừ, anh cũng yêu Thời Tiểu Thất.

[Hoàn]