Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 10




Đêm khuya tĩnh lặng, trong phòng Vương Tu chỉ có âm thanh gõ bàn phím, một mảnh an tĩnh, tốc độ tay của hắn rất nhanh, có thể xưng là cao thủ trong cao thủ, người bình thường không theo kịp.

Trên màn hình máy tính hiện ra hai cửa sổ, ở cửa sổ bên cạnh camera, nhất cử nhất động của Hứa Hạc đều sẽ truyền tới chỗ hắn.

Hứa Hạc đại khái còn không biết, mỗi ngày đều có người yên lặng quan sát cậu, đi WC mấy lần, ngáp mấy cái, khi nào rời giường, khi nào ngủ đều được ghi lại.

Số 2 là một trợ lý tốt, sẽ ghi lại số liệu hoàn chỉnh trong hồ sơ, chờ ngày hôm sau Vương Tu xem xét.

Rốt cuộc hắn cũng là người, cũng phải ngủ, không thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm Hứa Hạc, phần lớn thời điểm vẫn phải dựa vào trí tuệ nhân tạo.

“Hứa Hạc đi WC!” Số 2 ngay thẳng báo cáo, “Cậu ấy chỉ mặc một cái quần l.ót.”

Phanh!

Ly pha lê trên bàn đột nhiên rơi xuống, bị cánh tay Vương Tu quét đến, nước nóng vừa mới rót bắn ra, nóng khiến hắn lui về sau bản năng, kết quả người và ghế dựa cùng nhau quay qua.

Vương Tu: “……”

Trên màn hình máy tính camera đột nhiên sáng lên, Hứa Hạc chân trần bước xuống giường, quả thực chỉ mặc một cái quần l.ót.

Lúc đi ngủ còn mặc áo ngủ, ngủ một giấc dậy liền mất?

Hứa Hạc hình như cũng phát hiện, từ trong chăn lôi ra áo tắm dài mặc vào.

Áo tắm dài rộng thùng thình, hơn nữa đai lưng không buộc cẩn thận, cho nên tuột ở trong chăn.

Cậu đưa lưng về phía camera, đầu tiên ném áo ngủ trên giường, sau khi chỉnh tề mới cầm lấy mặc vào, trong quá trình cảnh xuân lộ ra vừa vặn bị Vương Tu nhìn.

Hứa Hạc thật gầy, một chút thịt đều không có, quả thực chẳng đẹp chút nào.

Vương Tu giống như được tiêm máu gà, cả người có tinh thần, một lần nữa ngồi ổn định, ngay cả phòng làm việc cũng không lo, xem đi xem lại đoạn này, đặt mỗi một động tác của Hứa Hạc đều xem ở trong mắt, bao gồm cậu mơ mơ màng màng xoa mắt, ngây ngốc đứng ở mép giường hơn nửa ngày mới phản ứng lại nên đi ngủ.

Trước khi ngủ chơi điện thoại không biết nhìn thấy gì mà cười vài cái mới ngủ.

“Em ấy vừa mới nhìn cái gì?”

Vì sao lại cười?

Vương Tu ở trong lòng xáo động giống như bị mèo cào.

“Lấy dữ liệu điện thoại của em ấy lại đây.”

“Nhận lệnh!” Số 2 lập tức hành động.

Số 2 là máy tính quản gia của Vương Tu, trợ lý bằng giọng nói.

Ví dụ như khi Vương Tu không tiện sử dụng máy tính, số 2 sẽ giúp hắn phân tích số liệu và rà quét lỗ hổng, còn ở phía sau khống chế những thứ khác, cơ hồ tương đương với một nửa hacker.

Vì sao lại là một nửa, bởi vì số 2 cần có người hạ mệnh lệnh mới có thể thao tác, nếu Vương Tu không phân phó cho nó, nó sẽ không hoạt động, tùy ý người khác ra ra vào vào, đồ vật bị trộm đi cũng mặc kệ.

Nhưng nếu hắn phân phó, số 2 chính là cấp dưới ngay thẳng nhất, bảo nó làm gì cũng được.

Bình thường Vương Tu sẽ để nó ghi lại quá trình mình hack máy tính, đó đều là kinh nghiệm, số 2 sẽ bắt chước với hiệu suất cao.

Cho nên để nó tự mình đi hack máy tính cũng có thể, đặc biệt là máy của người thường, hầu như là trạng thái không phòng bị.

“Thôi khỏi.”

Lúc sắp xong Vương Tu lại hối hận.

Đã nói phải cho cậu một chút tự do, máy tính đã hack, nếu ngay cả di động cũng hack, Hứa Hạc sẽ cảm thấy bị hắn nhìn chằm chằm không kẽ hở.

Nhưng mà…… Mình không nói, số 2 không nói, ai biết?

Vì thế chút tự do cuối cùng của Hứa Hạc cũng bị hắn tước đoạt, nhật ký điện thoại bị xem không sót gì, hoàn toàn hiện ra trên máy tính của hắn.

“Hóa ra là bởi vì cái này.”

Làm Hứa Hạc cười là một video có mèo nhỏ ngốc nghếch đi cắn chân chủ nhân, sau đó bị mùi đến hoài nghi nhân sinh.

Biểu tình ngơ ngác kia cùng động tác nhảy lên đều buồn cười ngoài ý muốn,  khó trách sẽ chọc cười Hứa Hạc.

Hứa Hạc vốn thích mèo, đây lại là một con mèo trắng, một thân lông nhu thuận xinh đẹp, đừng nói là Hứa Hạc, chính hắn nhìn cũng thấy động lòng.

Từ từ! Hứa Hạc thích mèo?

Vương Tu giống như  tìm được điểm đột phá, vội vàng phân phó số 2 bắt chước hắn tương tác với những người cùng phòng làm việc, còn mình không nói hai lời thừa dịp ban đêm vội vàng chạy đi mua mèo.

Số 2 phát hướng dẫn tới điện thoại của hắn, rất nhanh tìm được một cửa hàng thú cưng, bán chó bán mèo đều có, hắn lựa lựa, chọn một con mèo Ba Tư hơi mập.

Vốn dĩ muốn mua con gầy, lông ngắn cho dễ nuôi, nhưng duy chỉ có con này mập đẹp, còn biết làm nũng, Hứa Hạc nhất định không nhịn được dụ hoặc.

Nuôi mèo cần chỗ ở, thức ăn, cát mèo rất nhiều thứ phải mua, tốn mất mấy vạn, ở thời điểm hiện tại xem như chi tiêu cao, nếu không phải công việc của hắn tương đối đặc thù, thật đúng là không nuôi nổi.

Vương Tu lái xe mang mèo trở về nhà, rất nhanh lại sầu não nghĩ nên làm thế nào để Hứa Hạc biết?

Hứa Hạc bị hắn nhốt ba năm, rất đề phòng hắn, không có khả năng chủ động liên lạc với hắn, hắn chủ động liên lạc với Hứa Hạc cũng không được, Hứa Hạc sẽ hoài nghi hắn có ý đồ.

Trương Nam Sinh đang ở nhà hàng cùng các bạn học đột nhiên nhận được điện thoại của Vương Tu, cậu ta chớp mắt vẻ mặt mờ mịt ấn nghe, “Sao?”

“Tôi mua một con mèo, màu trắng, rất xinh đẹp.”

Trương Nam Sinh: “……??!”

“Anh em, cậu mê sảng à?” Cậu ta nghi hoặc hỏi.

Vương Tu trả lời nghiêm trang, “Tôi không nói mê, tôi mua một con mèo Ba Tư rất xinh đẹp, muốn nói với cậu một tiếng.”

Trương Nam Sinh: “……”

Mua mèo nói với cậu ta làm gì?

“Cậu xác định mình tỉnh táo?”

Nghe thế nào cũng thấy đang mê sảng a!

“Không.” Vương Tu không thèm để ý câu hỏi, “Các cậu vẫn đang chơi à, tiền tôi chuyển khoản cho cậu rồi, đã trễ thế này, vất vả các cậu.”

Cuối cùng hắn còn không quên nhắc nhở một câu, “Tôi mua con mèo kia là màu trắng, mắt xanh, thật sự rất xinh đẹp, có rảnh mang bạn bè đến đây nhìn xem.”

“???”

Cũng không phải chưa thấy mèo bao giờ, có cần thiết mang bạn bè đi xem không?

Trong khi Trương Nam Sinh một bụng nghi vấn, Vương Tu ngắt điện thoại.

Trương Nam Sinh còn đang ở trạng thái mê mang, cầm di động ngây ngốc sững sờ.

Quán bar ồn ào, bạn bè lớn tiếng hỏi cậu ta làm sao vậy?

Trương Nam Sinh phất tay, cạn lời nói, “Tôi cũng rất muốn biết, Vương Tu cứ như bị bệnh, gọi điện nói với tôi là hắn mới mua một con mèo màu trắng?!”

Sáng sớm hôm sau, cậu ta nói việc này với Hứa Hạc, còn hỏi Hứa Hạc hắn đây là cái tật xấu gì?

Mua con mèo có cần khoe ra khắp nơi thế không?

Hứa Hạc quả nhiên giúp cậu ta phân tích, “Nói không chừng hắn thích cậu, mua mèo cũng báo với cậu trước tiên, là chân ái đấy.”

Trương Nam Sinh rợn người, “Cậu đừng làm tôi sợ, tôi không thích nam nhân!”

Tuy rằng hiện tại yêu đương đồng tính có thể kết hôn hợp pháp, hơn nữa mấy năm nay nam nhiều nữ thiếu, tỉ lệ mất cân đối nghiêm trọng, rất nhiều người không tìm được vợ chỉ có thể yêu đương đồng tính.

“Cậu cũng đừng nghĩ quá nhiều, nói không chừng chỉ là đơn thuần khoe mèo thôi?” Hứa Hạc trong tay cầm sữa bò, thuận miệng an ủi cậu ta.

Kỳ thật Vương Tu mua mèo có chủ ý gì trong lòng cậu hiểu rất rõ.

Vương Tu người này không tuân thủ quy củ cũng không phải mới một ngày hai ngày, thoải mái hào phóng mang con mèo kia đến trường học, bị một đám bạn nữ bao vây, không có cách nào chỉ có thể tránh ở trong WC, lúc Hứa Hạc đi WC liền nhìn thấy.

Mèo ghé vào trên vai hắn, múp múp rất đáng yêu.

Vương Tu thấy cậu đến cả người đều căng thẳng vài phần.

“Đang đợi tôi?” Hứa Hạc đứng cách một khoảng tùy ý hỏi.

Vương Tu gật đầu, “Anh không có ý gì khác, chỉ là muốn nói với em, anh nuôi mèo mà em thích.”