Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 11




Hứa Hạc bật cười, trêu ghẹo hỏi, “Sau đó thì sao?”

Hai người đứng ở hai bên, gạch men sứ đã được lao công lau sạch sẽ, từ bên trong lộ ra bóng dáng hai người.

Hứa Hạc khuôn mặt tinh xảo, làn da trắng nõn trong suốt, Vương Tu ngũ quan sắc nét, dáng người cao gầy nhưng rắn chắc, đều là mỹ nam khó tìm.

Vương Tu nhìn qua có vẻ như đẹp trai hơn Hứa Hạc nhưng nhìn kỹ lại thì Hứa Hạc dễ nhìn hơn.

Hứa Hạc mẫn cảm chú ý tới một chi tiết, Vương Tu cư nhiên cao hơn cậu!!!

Đúng ra hiện tại Vương Tu phải cao 1m78 mới đúng, Hứa Hạc 1m80, cao hơn hắn 2cm, nhưng hiện tại……

Vương Tu có vẻ đã 1m85, mới xuyên tới hai năm sao có thể biến hóa lớn như vậy?

Hứa Hạc có cảm giác không thể chấp nhận được, nhưng thiếu niên tuổi dậy thì vốn chính là như vậy, đời trước Vương Tu tập thể hình muộn, đời này tính toán định xoay người đấy hả?

“Anh không biết nuôi mèo, đây là muốn tặng cho em.” Vương Tu nhún vai, bé mèo cũng quơ quơ theo.

Mèo rất nhỏ, xem bộ dáng mới khoảng mấy tháng nhưng thật ra rất mập, lông trắng xù “meo” một tiếng.

Hứa Hạc liếc mắt một cái, từ trong túi lấy ra một bao khăn ướt mới, đơn giản xoa xoa, “Tôi cũng sẽ không nuôi, anh tự nuôi đi.”

Cậu tương đối cẩn thận, đụng chạm nhỏ cũng sẽ lấy khăn lau tiêu độc, ở trong đám nam nhân thật sự là đặc biệt.

Vương Tu nhớ tới biệt danh “Hứa tiểu thư” của cậu, thật sự không oan.

Đại khái cũng là vì như vậy nên Hứa Hạc rất trắng, nơi đó cũng thật xinh đẹp.

Vương Tu ánh mắt tối sầm lại, “Gần đây anh hơi bận không thể lo đủ 3 bữa cho nó, nó còn nhỏ như vậy đi theo anh sẽ chịu ủy khuất.”

Hứa Hạc ra hiệu hắn dừng lại.

Những lời này ý là nếu cậu không nuôi nó, nó không được ăn cơm, thực đáng thương.

Dùng mèo kêu gọi sự đồng tình?

Hứa Hạc nhìn thoáng qua bé mèo, lại nhanh chóng chuyển tầm mắt.

“Anh mua, anh tự phụ trách.”

Vừa nói vừa kéo khóa quần.

Vách ngăn WC rất nhỏ, chỉ có thể miễn cưỡng che được bộ phận dưới eo, Vương Tu vóc dáng cao, thoáng nhìn liền thấy được.

Cậu một bên giải quyết, Vương Tu ở một bên nhìn, còn mang một con mèo, giống cái gì?

Hứa Hạc có chút xấu hổ.

Cậu một lần nữa dùng khăn ướt lau tay, mới vừa lau xong chuẩn bị đi ra ngoài, Vương Tu đột nhiên đi nhanh vượt lên ngăn trước mặt cậu, ném mèo vào trong ngực cậu liền xoay người đi.

???

Hứa Hạc ôm mèo sửng sốt một chút, bé mèo nhìn bụ bẫm nhưng thực tế lại gầy, bởi vì lông xoã tung nên mới có cảm giác béo, kỳ thật ôm vào trong ngực rất nhỏ, có cảm giác rất yếu ớt.

Cậu sợ làm hỏng nên không dám chạy mạnh, dần dần bị Vương Tu ném ở phía sau thở hồng hộc.

Đại khái do còn nhỏ lại bị sợ hãi, bé mèo cuộn thành một đoàn, mắt xanh thật cẩn thận nhìn Hứa Hạc.

Hứa Hạc dừng bước, giơ nó lên nhìn đối diện.

Đây là mèo Ba Tư, đôi mắt giống như ngọc lưu ly, xinh đẹp lại ngoan ngoãn, cái lưỡi nhỏ thường lộ ra, đáng yêu không chịu được.

Nhưng mà không thể nhận!

Quan hệ của hai người vốn dĩ xấu hổ, nếu nhận sẽ càng xấu hổ.

Cho nên cần phải trả về, nhưng có thể hoãn một chút, đợi Vương Tu tan học rồi trả lại cũng được.

Hứa Hạc cẩn thận nhét mèo vào trong quần áo, dù sao cũng là trường học, Vương Tu có thể làm lơ quy củ mang mèo vào nhưng cậu không thể.

Bé mèo có giá trị nhan sắc siêu cao, toàn bộ hành trình đều ngoan ngoãn, bộ dáng lại manh, mới vừa thả ra đã bị các bạn nữ thi nhau sờ.

Hứa Hạc có chút không vui, “Bài tập làm xong chưa? Ôn bài chưa? Thi có nắm chắc không?”

Liên tiếp vấn đề khiến các tiểu cô nương hôn mê.

Hôm nay là ngày thi cuối cùng, buổi sáng mới thi hai môn, trước khi đi thầy cô giao khá nhiều bài tập, sau đó liền lập tức nghỉ hè, có rất nhiều thời gian viết, cho nên hầu như chưa ai làm, bị Hứa Hạc nhắc hơi có chút xấu hổ.

“Sắp vào học rồi, mọi người đều về chỗ đi.” Hứa Hạc vỗ vỗ tay làm đám đông giải tán.

Các bạn nữ da mặt mỏng, biết cậu đuổi người cũng không lưu lại, sôi nổi xoay người rời đi.

Hứa Hạc lôi ngăn kéo ra, phía dưới lót khăn tay, đặt mèo nhỏ bỏ vào, bé mèo có vẻ đã sớm mệt mỏi, cuộn thành một đoàn ngủ.

————

Buổi chiều thi 3 môn, trước khi thi môn thứ ba Hứa Hạc nhịn đau trả mèo nhỏ lại cho Vương Tu.

Hai người bọn họ tuy cùng khoá nhưng không cùng lớp, một người lớp 1, một người lớp3, Vương Tu chạy nhanh, nhưng phòng học của hắn không thể chạy, mèo vẫn bị cậu trả về.

Cậu trả mèo xong vừa lúc môn thi thứ 3 bắt đầu, Hứa Hạc không muốn tan học gặp phải Vương Tu nên vừa thi xong liền trốn đi từ cửa sau.

Bởi vì nhớ còn có bài tập, cậu nhờ Trương Nam Sinh chụp lại rồi gửi.

Trương Nam Sinh rất mau trả lời lại, 【 cậu đi đâu thế? 】

Hứa Hạc phát cái địa chỉ, 【 tôi ở quán bida, lâu rồi không chơi ngứa tay ghê. 】

Trước kia cậu rất thích đánh bida, mười ván thắng chín, đánh đến Trương Nam Sinh phát sợ.

Hứa Hạc ghé người trên bàn bida lộ ra mảng lớn ngực và xương quai xanh, ngọc hoàn tinh xảo rũ xuống dưới lay động.

Mu bàn tay cậu hơi cong, ngón tay cái chếch lên, gậy bida đặt giữa ngón cái và ngón trỏ.

Tay Hứa Hạc vốn dĩ rất đẹp, lại thêm ánh đèn mờ trong phòng chiếu xuống tựa như bạch ngọc, cảnh đẹp ý vui.

Lúc Vương Tu tới vừa vặn thấy cảnh này.

Hứa Hạc đánh được 3 quả vào lỗ, thành tích không tồi, có vẻ cậu cũng rất vừa lòng, khóe miệng nhếch lên, “Cậu đến rồi.”

Phía sau vang lên tiếng bước chân rõ ràng, lại có bóng người, phòng bida này nếu không có người chỉ đường khẳng định không tìm được, cho nên người tới nhất định là Trương Nam Sinh.

Cậu quay đầu lại nhìn, giật mình sửng sốt.

Người tới không phải Trương Nam Sinh, là Vương Tu.

Trong ngực Vương Tu còn ôm mèo, “Bài tập giáo viên giao anh đã gửi cho em, không biết có giống với lớp các em không?”

Hứa Hạc nhất thời nghẹn lại.

Len lén mở điện thoại xem lại, hóa ra gửi sai người rồi, tin nhắn gửi cho Trương Nam Sinh lại thành gửi Vương Tu.

Hứa Hạc: “……”

Nhưng không đúng a, ba chữ với hai chữ mà cũng nhìn nhầm?