Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 12




Cậu nhìn kỹ lại, chữ đầu tiên W và Z khác nhau như vậy mà còn gửi sai được đúng là khó hiểu.

“Cảm ơn, nếu không giống tôi sẽ hỏi Nam Sinh.”

Do Hứa Hạc nhắn sai, không liên quan đến Vương Tu cho nên cậu vẫn lễ phép cảm ơn.

“Không cần khách khí.” 

Vương Tu đặt mèo trên sô pha, thuận tay chọn một cây gậy bida.

“Một người đánh rất nhàm chán, anh đánh với em.”

Hứa Hạc trợn trắng mắt, mới vừa làm phiền người ta, cậu cũng không tiện từ chối, chỉ có thể nghe Vương Tu, hai người cùng đánh bida.

Hứa Hạc không thích chơi bóng rổ, cũng không thích đá bóng bởi vì cả người sẽ ra mồ hôi, hơn nữa cậu cùng người khác không giống nhau.

Những người khác trông nam tính, cậu thiên hướng đẹp trung tính, lúc chơi bóng rổ người khác sẽ đùa giỡn nói cậu ‘nương pháo’*, ‘Hứa tiểu thư’ linh tinh, nói chuyện tương đối thô lỗ, Hứa Hạc không thích, vì thế cũng không thích chơi bóng rổ.

*(‘nương pháo’ để chỉ những người là nam nhưng “mặt hoa da phấn”, cử chỉ ẻo lả, nữ tính)

Nhưng không ai là không có yêu thích.

Đàn dương cầm cùng vẽ tranh là do cha mẹ mong muốn cậu học, còn đánh bida chính là sở thích của cậu, có thời gian rảnh đều đến đây luyện tập.

Trương Nam Sinh cùng những anh em khác cũng không dám đánh với cậu, đánh toàn thua.

“Ai thua trả phí thuê bàn.”

Một giờ 30 tệ, Hứa Hạc đã đánh nửa giờ, vẫn còn dư nửa giờ.

“Được.” Vương Tu đứng ở một bên, dùng phấn xoa gậy, động tác thuần thục nhìn là biết thường xuyên đánh.

Vương Tu cái tên vương bát đản này trước kia cái gì cũng không biết, hiện tại cái gì cũng muốn vượt qua cậu.

Nghĩ đẹp đấy!

Hứa Hạc nheo lại hai mắt.

Tuy rằng 3 năm cậu không chạm qua bida, nhưng có những thứ giống như đã ngấm trong xương.

Hứa Hạc cúi người xuống, bắt đầu đánh quả cầu thứ nhất.

Hứa Hạc ngắm tốt phương hướng, đánh ra.

Cầu đánh vào cạnh trên lại chậm rãi đi xuống chạm vào quả cầu thứ nhất, cầu số 7 cũng gần đó, càng không dễ đánh.

Vương Tu tiếp sức, nửa ngồi trên bàn bida, dựng thẳng gậy đẩy hướng cầu trắng.

Phanh!

Cầu trắng đánh trúng cầu số 1, lại bắn ngược trở về đụng vào cầu số 7 rồi đẩy cầu số 1 vào hướng lỗ, cầu số 1 tự quay một vòng sau đó thật sự rơi vào lỗ.

Vương Tu một gậy vào lỗ, chuyển phương hướng bắt đầu nhắm chuẩn cầu số 2.

Khóe miệng hắn gợi lên, khóe mắt cũng mang theo ý cười.

Ha hả, vào được rất đắc ý đúng không?

Hứa Hạc trong lòng bất mãn.

Vương Tu giống như không phát hiện, nằm sấp xuống đánh ra một cầu nữa, cũng không biết hắn nhớ tới cái gì, độ cong khóe miệng càng lúc càng lớn,

“Anh nhớ rõ bida là do em dạy.”

Đời trước sau khi đồng ý lời tỏ tình, Hứa Hạc đã giải thích ở chỗ này.

Bởi vì nơi này ít người, chỉ có khách quen biết nên tiệm khá vắng, nếu không phải chủ tiệm thích đánh bida thì đã sớm đóng cửa.

Khi đó hắn rất khẩn trương, Hứa Hạc suy nghĩ cho hắn nên không nói ra ngay mà săn sóc hỏi hắn có biết đánh bida không.

Hắn đương nhiên nói biết đánh, nhưng kỹ thuật bình thường ở trước mặt Hứa Hạc giống như trẻ con tập chơi, đặc biệt là hắn béo đến nỗi không cong eo xuống được.

Hứa Hạc cầm gậy, chỉ tay cùng bả vai hắn, “Bả vai thả lỏng, tay không được nắm quá chặt, muốn làm tôi tức chết phải không?”

Vương Tu thử vài lần đều không đúng, không có biện pháp Hứa Hạc chỉ có thể làm mẫu cho hắn, cậu vốn định từ phía sau vây quanh Vương Tu, nói cho hắn cổ tay dùng sức và khom lưng thế nào.

Nhưng mà Vương Tu thật sự quá béo, cậu chỉ có thể ôm lấy nửa người.

Hứa Hạc bất đắc dĩ ghé vào đối diện Vương Tu chậm rãi dạy hắn.

Cậu nằm sấp xuống cổ áo sẽ mở rộng ra, Vương Tu nghe không rõ lời cậu nói, chỉ nhìn mảnh ngực trắng bóng của cậu, kích động đến ngất đi.

Hứa Hạc: “……”

————

“Phải không?” 

Cầu số 2 cùng số 3 đều bị Vương Tu đánh vào trong lỗ, số 4 lúc đầu bị Hứa Hạc đánh vào, hiện tại tiếp theo là cầu số 5.

“Vậy hiện tại anh chơi tốt như vậy là muốn tức chết thầy giáo?”

Phanh!

Cầu số 5 bị cậu đánh vào lỗ, số 6 cùng số 8 cũng đã vào lỗ, cho nên chỉ còn lại số 7 cùng số 9.

Hai cái này đều không khó, Hứa Hạc có thể một hơi kết thúc, Vương Tu cũng biết, tùy ý ngồi trên sô pha, một bên uống nước một bên trả lời.

“Không phải, anh chơi tốt như vậy vì muốn làm đối thủ em.”

Hứa Hạc từng nói cậu không thiếu bằng hữu, cái gì cũng không thiếu chỉ thiếu một đối thủ, cho nên hắn muốn làm đối thủ của Hứa Hạc.

Tốt nhất có thể làm Hứa Hạc nhớ kỹ cả đời không quên được.

“Nga ——” Hứa Hạc kéo dài thanh âm.

“Vậy anh thành công rồi, hiện tại tôi chỉ hận không thể quăng anh ra ngoài cửa sổ.”

Vương Tu: “……”

“Trước kia em không nói như vậy, em nói nếu có đối thủ ngang sức sẽ vô cùng vui vẻ.”

Vương Tu từ ba lô lấy ra mấy viên thức ăn mèo, làm mềm đút cho mèo nhỏ.

“Trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại, anh không biết suy nghĩ con người sẽ thay đổi à?” Hứa Hạc nhìn mèo nhỏ, ngữ khí cũng ôn nhu vài phần.

Vương Tu gật đầu, “Xác thật thay đổi.”

Không chỉ Hứa Hạc, ngay cả hắn cũng thay đổi, trước kia cảm thấy mỗi ngày có thể nhìn thấy Hứa Hạc liền vui vẻ, sau đó phát hiện Hứa Hạc đối với ai cũng cười lại nghĩ muốn tươi cười kia chỉ thuộc về hắn, vì thế dần dần không thỏa mãn.

Sau đó tươi cười kia thuộc về hắn, hắn vẫn không thỏa mãn, lại muốn thân thể Hứa Hạc, đến khi chiếm được thân thể hắn vẫn không thỏa mãn, bây giờ muốn cả tâm Hứa Hạc.

Muốn Hứa Hạc từ thân đến tâm ngay cả tóc tơ đều là của hắn.

Vương Tu rũ mắt, từ dưới lên trên quan sát Hứa Hạc.

Hứa Hạc xoay người đi lấy nước, nước ở trên bàn, Vương Tu thuận tay giúp cậu cầm đến, vặn ra, “Hơi lạnh, em uống từ từ thôi nhé.”

Miệng chai nước mở ra toát ra khí lạnh, Hứa Hạc không nhận mà tránh sang một bên, giống như vô tình hỏi:

“Anh biết vì sao đời trước chúng ta chia tay không?”

Vương Tu dừng động tác, “Vì sao?”

Hắn đặt nước lên bàn, cầm gậy, biểu tình trông như tùy ý nhưng trong lòng vô cùng khẩn trương.

“Bởi vì anh luôn không biết tôn trọng tôi.”

Phanh!

Tay Vương Tu run lên, suýt chút nữa đánh cầu trắng bay ra ngoài.

Hắn đánh hỏng, bây giờ tới lượt Hứa Hạc, Hứa Hạc ghé vào trên bàn bida, gậy nhắm vào cầu trắng.

“Luôn xem tin nhắn của tôi, QQ, WeChat, muốn khống chế tất cả mọi thứ, anh thật sự thích tôi hay là coi tôi như thú cưng mà nuôi?”

Phanh!

Một cây vào lỗ.

“Tôi yếu ớt đến nỗi chuyện gì cũng phải nhờ anh giúp, ngay cả uống nước cũng phải vặn nắp trước?”

Phanh!

Cầu số 2 cũng run run rẩy rẩy vào lỗ.

“Ba năm, nói là dưỡng bệnh, kỳ thật chính là giam cầm, bị anh nhốt ở nông thôn, không có tự do, ăn uống tiêu tiểu đều ở dưới mí mắt anh, anh thực vui vẻ đúng không?”

Phanh!

Cầu số 3 vài lần va chạm bàn cầu, cuối cùng gian nan vào lỗ.

“Đời trước do tôi xui xẻo, tôi không so đo, nhưng đời này anh đừng mơ tưởng can thiệp sinh hoạt của tôi!”

Phanh!

Số 4 với số 5 cùng nhau vào lỗ.

“Vương Tu!” Hứa Hạc nhắm chuẩn cầu số 6, “Tôi đánh cuộc với anh.”

Không chờ Vương Tu đáp ứng, cậu lại nói tiếp,

“Nghỉ hè tôi sẽ đến công ty bất động sản thực tập, nếu trước cuối tháng bán được 10 phòng, từ nay về sau hai ta hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ, tôi không quấn lấy anh, anh cũng đừng quấn lấy tôi, có dám đánh cược không?”

Đời trước Vương Tu thích nhất biện pháp đánh cược này, đời này Hứa Hạc quyết định gậy ông đập lưng ông.