Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 128




Ban đầu Vương Tu còn có một chút oán hận trình độ gà mờ, hiện tại có thể nói là vô cùng tình nguyện, cầm tay chỉ dạy, mua trang bị, còn giúp làm nhiệm vụ cao cấp.

Một tiếng sau bà không kiên trì được nữa, ngồi đến tê m.ông phải đứng lên hoạt động, còn thần bí lôi kéo Vương Tu kể tin nóng.

“Bà nói cho nhóc, đàn ông Hứa gia đều không được.”

???

Vương Tu: “……”

“Đều mềm, nhưng bọn họ có điểm giống nhau.”

Đàn ông Hứa gia người nào cũng đẹp, tính cách dịu dàng, điểm giống nhau là đều ‘Hướng vào trong nhà’.

Cũng chính là chiều vợ.

Ông nội cậu chiều vợ, ba cậu chiều vợ, Hứa Hạc cũng chiều Vương Tu.

“Năm đó bà kết hôn với ông, rõ ràng ông biết bà không phải nguyên phối nhưng vẫn đối đãi với bà như nguyên phối.”

Hứa gia là hào môn thế gia lâu đời, ông nội cậu lúc sinh ra cũng là ngậm thìa vàng, đeo một bộ mắt kính gọng mạ vàng, lịch sự văn nhã, mới từ nước ngoài du học trở về.

Khi đó từ nước ngoài trở về phong cách tây, vô số cô nương đều nằm mơ muốn gả cho ông, lúc nghe nói ông muốn kết hôn không biết bao nhiêu hoàng hoa khuê nữ thương tâm.

Hôn lễ do trong nhà thu xếp, ông nội du học trở về đã 23 tuổi, ở thời đại nhà nào cũng mười tám đã bắt đầu kết hôn sinh con thì đã rất muộn.

Ông nội không vội nhưng người trong nhà rất lo lắng, vội vàng đưa bức họa có tên các cô nương gần đó cho ông chọn.

Ông nội chưa muốn kết hôn lại không lay chuyển được trong nhà, đành tùy tiện chọn một cái.

Đây cũng là vì sao bà nội nói đàn ông Hứa gia đều mềm, nếu thật sự không muốn, liều ch·ết không từ, trong nhà còn có thể cứng rắn ép buộc hay sao.

Nhưng đàn ông Hứa gia đều dịu dàng, săn sóc, không muốn làm người trong nhà nhọc lòng, vì thế chỉ có thể ấm ức bản thân.

Cô nương bị lựa chọn làtiểu thư khuê các kinh doanh phường nhuộm, đáng tiếc phúc mỏng, trước khi kết hôn đột nhiên ngã từ trên lầu xuống, ngã thành người thực vật.

Trong nhà lại không còn con cái khác, ông chủ phường nhuộm cũng không muốn buông tha cái đùi vàng Hứa gia này, vì thế chọn bà nội từ nhỏ hầu hạ bên người tiểu thư.

Năm ấy bà nội mười sáu, không cha không mẹ, một đường từ nha hoàn sai vặt dốc sức đi lên, lại đi theo bên người tiểu thư rất nhiều năm, biết được rất nhiều chuyện của tiểu thư, bảo bà giả mạo, chỉ cần bà không nói tất nhiên sẽ không bị phát hiện.

Bà lớn lên cũng không tồi, tuy không bằng tiểu thư dịu dàng khí chất, nhưng thắng ở khuôn mặt đẹp.

Cứ như vậy bà gả cho Hứa Tu Nhiên Hứa đại thiếu gia.

Đàn ông Hứa gia đều dịu dàng, thấu hiểu lòng người, đêm tân hôn Hứa Tu Nhiên đứng ở mép giường hỏi nàng, “Nàng nguyện ý sao?”

Bà run rẩy nói nguyện ý.

Vì thế người đàn ông kia đè tới, bà cũng thuận theo ngã vào trên giường, chỉ là ánh mắt trốn tránh, thân thể run rẩy rất nhỏ.

Ai……

Bà nghe được người đàn ông kia than nhẹ, giương mắt nhìn lên, bàn tay đã đưa tay tới dưới gối đầu của bà, rút dao ra.

Dao ngắn tinh xảo, bên trên nạm đá quý, tay ông rút dao ra khiến bà nội Đinh Tương Nhi giọng run rẩy, “Ngài muốn làm gì?”

Hứa Tu Nhiên cười nhẹ, dao nhỏ cứa trên đầu ngón tay trắng nõn thon dài, nháy mắt có máu trào ra, rơi xuống khăn trải giường.

Khăn trải giường màu hồng, ở giữa lại có một khối vải màu trắng, đây là vải chứa máu xử nữ.

Đinh Tương Nhi ý thức được hắn làm gì thì trong lòng rung động.

“Làm buôn bán khó tránh khỏi uống rượu, về sau nếu ta uống say thất thố thì nàng cứ dùng cây dao này phòng thân đi.” Thanh dao được hắn đặt trên giường, hắn cũng không ở lại, xoay người ra khỏi phòng ngủ, ngủ trong thư phòng một đêm.

Sau này cũng không động đến nàng, tôn trọng nhau như khách, trước mặt cha mẹ sẽ thay nàng nói chuyện, trước mặt hạ nhân thay nàng giữ thể diện, đối tốt với nàng như vợ chồng thật sự, thế nên nàng không muốn tiếp tục lừa gạt hắn nữa.

Vào một đêm không người nàng đã nói chân tướng cho Hứa Tu Nhiên.

Hứa Tu Nhiên chỉ cười, “Phu nhân, lời này nói trước mặt ta thì được, không thể để người khác biết.”

Kỳ thật hắn đã sớm biết, tay Đinh Tương Nhi thô hơn tiểu thư khuê các bình thường, cũng không viết thơ vẽ tranh, thậm chí chữ cũng không biết mấy, không giống dáng vẻ một thiên kim tiểu thư.

Dù sao mặc kệ thế nào Đinh Tương Nhi cũng đã nói ra chân tướng, cũng chuẩn bị tinh thần sẽ bị đuổi khỏi nhà, nhưng không có, Hứa Tu Nhiên vẫn như thường đối xử với nàng, tâm tư sâu khiến nàng đoán không ra.

Đoán không ra thì đơn giản không đoán nữa, không chỉ không đoán mà nàng còn bung xõa, tùy tiện náo loạn đại viện Hứa gia, quay lại nghề cũ của nàng, trồng rau nấu cơm, hầu hạ Hứa Tu Nhiên.

Chỉ là nha hoàn này có chút tùy hứng, toàn làm chuyện nha hoàn bình thường không dám làm.

Hứa Tu Nhiên ngồi ở thư phòng đọc sách, đột nhiên có hạ nhân vội vàng đi tới, “Không ổn không ổn, thiếu phu nhân ném hồng diệp thiếu gia thích nhất rồi.”

Hồng diệp là một loại hoa cực kỳ quý báu, để nở ra hoa cần lấy máu tươi nuôi dưỡng, vừa là hoa vừa là thảo dược, rất khó có được, trên đời cũng không có mấy đóa.

Hứa Tu Nhiên ngưng chút, suy đoán, “Có lẽ là hoa của ta chướng mắt phu nhân, ném thì ném đi, trộm nhặt về là được.”

Hạ nhân: “……”

Không bao lâu lại có hạ nhân tới báo, “Không ổn không ổn, thiếu phu nhân mang bình cẩm tú của thiếu gia đi trồng hành rồi!”

Bình cẩm tú là đồ cổ, đặt ở phòng ngủ trang trí, rất nhiều năm chưa ai động đến, không nghĩ tới……

“…… Phu nhân thật có nhã hứng.”

Hạ nhân: “……”

Lại qua một canh giờ sau, hạ nhân lần nữa tới đây, “Không ổn không ổn, thiếu phu nhân mang điểu của thiếu gia đi hầm rồi!”

Hứa Tu Nhiên rốt cuộc buông sách, tháo mắt kính nhìn hắn, “Phu nhân ta hầm điểu cho ta bồi bổ thì làm sao vậy?”

Hạ nhân: “……”

Sau này lại có vài lần, thí dụ như mang sách của thiếu gia đốt như củi, tháo giường, cắt quần áo thiếu gia, hạ nhân đã bình tĩnh hơn nhiều, báo lại không chút cẩu thả, Hứa Tu Nhiên cũng lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng hỏi một câu, “Phu nhân đốt sách của ta làm gì?”

“Thiếu phu nhân nói gần đây có rất nhiều văn nhân tư tàng sách cấm bị bắt, không muốn thiếu gia vạ lây nên đốt hết sách của ngài.”

Năm ấy đúng là thời điểm cải cách, rất nhiều người bị bỏ tù vì sách cấm, Đinh Tương là nữ nhân, không hiểu quốc gia đại sự, chỉ biết dùng phương thức này bảo vệ tướng công của mình.

“Thế tháo giường ta làm gì?”

“Thiếu phu nhân nói thiếu gia thể hàn, vào đêm luôn ngủ không an ổn, liền tìm biện pháp từ phương bắc, trải cho thiếu gia cái khác ấm hơn.”

Đông Bắc trời giá rét, người bình thường sẽ đốt than dưới gầm giường, bên trên trải mấy tầng nệm, sờ vừa ấm vừa mềm, vào đêm cũng sẽ không lạnh, có thể giữ ấm đến hừng đông.

“Thế vì sao cắt quần áo ta?”

“Thiếu phu nhân nói quần áo này của thiếu gia làm hơi rộng, muốn sửa nhỏ lại mặc cho vừa người.”

Hứa Tu Nhiên gật đầu, “Nếu ngươi biết nàng đều muốn tốt cho ta thì sau này những việc nhỏ không cần báo lại, cứ để phu nhân ta lăn lộn đi.”

Dừng một chút, hắn lại tò mò hỏi, “Khoảng thời gian trước phu nhân ném hoa của ta có nói lý do không?”

“Thiếu phu nhân nói hoa không giống hoa, cỏ không giống cỏ, lại còn phải nuôi bằng m.áu, quá tàn nhẫn, không bằng làm nó ch·ết đi.”

Hứa Tu Nhiên gật đầu, “Phu nhân nói không tồi, đúng là có chút tàn nhẫn, vậy ném hoa đi, loại hoa này ch·ết thì ch·ết, không có gì đáng tiếc.”

Hạ nhân rốt cuộc ý thức được thiếu gia sủng thê đến mức nào, dù sao mặc kệ thiếu phu nhân nói cái gì, làm cái gì cũng đúng.

Ngay cả cầm những chậu hoa cổ giá trị liên thành đi trồng hành tỏi cải trắng thì cũng theo ý nàng, còn sợ nàng không đủ dùng nên gọi người mang mấy chậu hoa đồ cổ càng hiếm hơn trong kho lấy ra, cho thiếu phu nhân lăn lộn.

Đinh Tương Nhi vốn là nha hoàn giặt quần áo đưa cơm cho người ta, nửa đời trước bị người quát mắng, ăn bữa nay lo bữa mai, nửa đời sau lại trở thành bảo bối được nâng trong lòng bàn tay.

Tranh sủng với cha mẹ chồng, với con cái, nàng chưa từng thua.

Nếu nàng cãi nhau với mẹ chồng, Hứa Tu Nhiên sẽ đứng về phía nàng, nếu cãi nhau với con trai, Hứa Tu Nhiên vẫn bênh nàng.

Một chén canh trứng, mẹ chồng thích ăn, nàng cũng thích ăn, nhưng trên bàn chỉ có một chén, lúc này con dâu hiểu chuyện đều sẽ nhường canh trứng cho mẹ chồng.

Nàng cũng làm như vậy, nhưng Hứa Tu Nhiên sẽ gọi hạ nhân tới làm thêm một chén bưng lên, chén này tất nhiên là cho nàng.

Có lẽ do di truyền, Hứa Tâm Viễn cũng rất thích ăn canh trứng, bình thường người lớn sẽ nhường trẻ con, nàng cũng làm như vậy.

Nhưng Hứa Tu Nhiên thì không, Hứa Tu Nhiên sẽ nghiêm túc giáo dục Hứa Tâm Viễn, “Con là nam tử hán, nam tử hán phải nhường nữ nhân, mau nhường canh trứng cho mẹ con.”

Hứa Tâm Viễn: “……”

Năm ấy ông mới năm sáu tuổi, đây là ba ruột đấy.

Con cái theo sẽ bản năng bắt chước cha mẹ, hơn nữa con trai giống ba, con gái giống mẹ, Hứa Tâm Viễn đương nhiên chịu ảnh hưởng từ ba mình, cũng biến thành một người cuồng chiều vợ.

Dù đi đâu cũng phải mang vợ theo, người bình thường khả năng sẽ ngại vợ tuổi già sắc suy, tìm tiểu tam hoặc mang trợ lý trẻ tuổi linh tinh, nhưng Hứa Tâm Viễn thì không, ông phải mang vợ theo, chiều vợ.

Nếu trên thư mời không có tên vợ ông thì có là tổng thống mời cũng không đi.

Hứa Hạc chịu giáo dục của hai đời cuồng chiều vợ, trời sinh đã có phẩm chất tốt ‘vợ quản nghiêm’, đáng tiếc vợ cậu cao lớn, giới tính cũng hơi sai sai, nhưng cũng không ảnh hưởng việc Vương Tu trở thành nhóc dễ thương của cậu, mỗi ngày làm nũng ồn ào.

Bà nội nói không tồi, đàn ông Hứa gia đều mềm, người nào cũng lịch sự văn nhã, lớn lên còn xinh đẹp hơn con gái, không nói nặng lời, dịu dàng săn sóc.

Trong lòng có thể chứa cả trời, bao dung, chiều vợ, dỗ được cha mẹ, tuy người nào cũng yếu, gầy thành bộ trưởng bộ xương, một cơn gió cũng thổi bay được nhưng không một người vợ nào cảm thấy mình gả sai, thậm chí cảm thấy vạn phần vinh hạnh.

May mắn, may mắn lúc trước không gả sai.