Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 129




Làm phu nhân Hứa gia thật ra có áp lực rất lớn, chồng đẹp hơn mình làm sao bây giờ!

Đinh Tương Nhi gả vào Hứa gia hai năm, mỗi ngày nghe được nhiều nhất là thiếu gia cưới nàng quá phí, một nữ nhân còn chẳng đẹp bằng thiếu gia, lời bát quái như thế không ngừng truyền ra.

Đinh Tương Nhi nghe xong khó chịu, nhưng họ nói đều là sự thật, nàng thật sự không đẹp bằng chồng mình.

Hứa Tu Nhiên vừa có nét anh tuấn của nam nhân, lại có nét tinh xảo của nữ nhân, mũi cao thẳng đeo một bộ mắt kính, không biết bao nhiêu người mê say.

Có văn nhân nhã sĩ chuyên viết thơ vì hắn, cô nương thanh lâu không cần tiền cũng muốn ngủ hắn, tiểu thư khuê các vứt bỏ mặt mũi, từ lầu hai ném khăn tay xuống, trên khăn tay còn có thư tình.

Đinh Tương Nhi ra phố với hắn một lần thì tức giận một lần, rõ ràng đã có nương tử còn khiến người khác nhớ thương như vậy, tất cả cô nương trong phố đều là tình địch của nàng.

Khi đó vẫn còn chế độ một chồng nhiều vợ, Hứa Tu Nhiên tuy có chính thê nhưng không có tiểu thiếp với thông phòng, đại khái bởi vậy nên mới khiến người khác nhớ thương.

Mẹ chồng cũng thúc giục nàng thu xếp, bảo nàng mang bức họa cô nương mẹ chồng coi trọng cho Hứa Tu Nhiên nhìn.

Hứa Tu Nhiên đi du học, kiến thức nhiều, tư tưởng tất nhiên sẽ không cũ kỹ, ném hết những bức họa đó, ném bên chân Đinh Tương Nhi.

Kỳ thật làm chính thê, phải thu xếp tiểu thiếp với thông phòng cho chồng là chuyện vô cùng tàn nhẫn, không khác gì cắt thịt nàng.

Mang chồng mình chia cho mấy người khác, nếu là người bình thường thì cũng thôi, chia thì chia, nhưng người nọ là Hứa Tu Nhiên thì sao nàng bỏ được?

Nhưng nàng vẫn phải làm, hơn nữa phải tỏ ra đoan trang rộng lượng, khuyên Hứa Tu Nhiên, “Ít nhất chọn một cái đi.”

Hứa Tu Nhiên tất nhiên sẽ không chọn, “Nàng biết ta ra nước ngoài rồi, nước ngoài đều là một đời một thế một đôi người, ta cảm thấy khá tốt.”

Hắn đang ở thư phòng viết chữ, buông bút nhìn Đinh Tương Nhi, “Đời này ta tai họa một cô nương là đủ rồi, lòng dạ cũng hẹp hòi, hôm qua mới bị người nào đó đá xuống giường, màng cho rằng bây giờ ta còn có tâm tình nghĩ thứ khác sao?”

Đinh Tương Nhi: “……”

Đá hắn xuống giường không phải ai khác, chính là mình.

Hứa Tu Nhiên lại cầm bút vẫy tay với nàng, “Lại đây, nếu nàng có thể viết ra tên của ta, ta sẽ tha thứ cho nàng.”

Tên của hắn không khó viết, cũng đã dạy Đinh Tương Nhi, Đinh Tương Nhi do dự một chút, thành công bị hắn nói sang chuyện khác, chạy tới trước mặt hắn cầm bút ngượng ngùng xoắn xít viết tên.

Nàng không có cơ sở, viết chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, Hứa Tu Nhiên lại tán thưởng gật đầu, “Phu nhân viết chữ này tốt lắm, ta từ nhỏ đọc đủ thứ thi thư, lại xuất ngoại du học cũng suýt nữa không nhận ra.”

Đinh Tương Nhi: “……”

Nàng bị cười nhạo, nhấc chân đá qua, Hứa Tu Nhiên liền che đầu gối, ăn vạ nói chân bị thương, muốn đi tìm lang trung.

————

“Ánh mắt bà không tốt, luôn mang thủy tiên mà ông nuôi ra xào như tỏi, còn tưởng tỳ bà ông yêu nhất thành chậu đựng nước tiểu, khiến ông đau lòng muốn ch.ết.”

Vương Tu ngồi một bên nghe, trong lòng hâm mộ không thôi, “Ông bà thật lãng mạn.”

Tình yêu của ông bà rất đơn giản, ông chiều, bà tùy hứng, chiều tới khi đầu bạc, thật hiếm có.

Bà nội đã lớn tuổi như vậy ông vẫn còn chiều, nhìn trạng thái ngày thường của bà là biết, thật sự không giống bà già bình thường, đây là do được ông nội chiều ra, thích làm loạn.

Giống như Hứa Hạc với Vương Tu, bởi vì Hứa Hạc chiều hắn, cho nên hắn có tư cách làm loạn.

Nếu Hứa Hạc không chiều hắn, lâu dần hắn sẽ hiểu chuyện.

Loại hiểu chuyện này là bị ép ra, không phải điều Hứa Hạc muốn, cho nên bình thường có thể dung túng cái gì cậu sẽ dung túng Vương Tu.

Vương Tu cũng không giống người bình thường, sẽ không bị chiều hư, hắn chỉ càng thêm dục cầu bất mãn, muốn được càng nhiều từ chỗ Hứa Hạc.

Nhưng Hứa Hạc căn bản không có gì, cậu trừ người ra chỉ có hai bàn tay trắng, cho nên kỳ thật Vương Tu chỉ muốn cậu mà thôi.

Buổi sáng trời giá rét, bên ngoài tuyết rơi, ông nội lớn tuổi, cho rằng bà nội lại chạy ra ngoài chơi, một lát lại gọi con trai, “Đi xem mẹ con có chạy ra ngoài không.”

Hứa Tâm Viễn kiên nhẫn đáp lại, “Ở trên lầu chơi game đâu.”

Cuộc đối thoại đã bắt đầu từ khi bà nội chơi game, hỏi ba bốn lần, mỗi lần đều nhận được đáp án giống nhau khiến ông nội có chút nóng nảy, “Ta lên lầu nhìn xem.”

Ông lớn tuổi, đi đường rất chậm, lên đến nơi bà nội đã trò chuyện với Vương Tu xong một lượt, phần lớn đều là đặc điểm của đàn ông Hứa gia, làm thế nào để bắt lấy Hứa Hạc linh tinh.

Đối với Hứa Hạc, bà nội rất quen thuộc, là cháu ngoan từ nhỏ.

Kỳ thật Hứa Hạc cũng không ngoan, luôn kéo thù hận, đặc biệt là mỗi năm ăn Tết, ông bà sẽ hỏi thành tích, thành tích tốt được khích lệ, tặng bao lì xì.

Đám trẻ choai choai tuy không thiếu tiền nhưng thích nhận bao lì xì, cho nên tích cực báo cáo thành tích.

Con cháu Hứa gia đều hiếu thắng, không ai thành tích kém, ít nhất đều là bảy tám chục điểm, cao hơn chút là tám chín mươi điểm, đến 90 điểm đã đắc ý dào dạt khoe lớn, sau đó nhận được ánh mắt hâm mộ đố kỵ hận của mọi người và bao lì xì của ông bà.

Đến lượt Hứa Hạc, cậu đặc biệt tiếc nuối lấy ra từng tờ bài thi điểm tối đa, “Con nghe nói có vài người thi tốt, tổng điểm tiến bộ 10-20 điểm, nhưng con không làm được, thực xin lỗi ông bà, làm ông bà mất mặt.”

Mọi người: “……”

Thi điểm tối đa còn mất mặt thì chúng ta gọi là cái gì?

Việc như thế còn rất nhiều, tóm lại nhóm anh chị em đều sống dưới bóng ma của cậu, giống như Trương Nam Sinh, vừa hận ngứa răng vừa kính nể không thôi.

Hứa Hạc thơ ấu đều được hâm mộ, may mà cậu không tự cao tự đại, đây đại khái là do gia đình giáo dục, có ba mẹ tốt thì con cái cũng sẽ tốt.

Người nhà chính là tấm gương tốt nhất, Hứa Hạc nghe nói ba cậu thời trẻ cũng là một thiên tài, ông bà nội tùy hứng, thấy ông trầm ổn nên mới 17-18 tuổi, mới vừa vào đại học đã giao tập đoàn cho ông xử lý, sau đó ông bà bỏ gánh mặc kệ.

Ba cậu trở thành người thừa kế được bồi dưỡng trong mấy anh em, muốn trở thành người thừa kế vô cùng vất vả, phải từ bỏ rất nhiều thứ.

Gia tộc từ rất sớm đã bắt đầu xem xét bọn họ, biểu hiện xuất sắc mới có thể trở thành người thừa kế được bồi dưỡng, bởi vì người thừa kế là không có thơ ấu, cơ bản không đứa trẻ nào kiên trì được.

Khi còn nhỏ Hứa Hạc cùng những anh chị em khác cùng học các lớp ngoại khóa, người càng ngày càng ít dần, chỉ còn lại cậu, bởi vì cậu nghe nói, “Ba cậu trước kia cũng là như vậy.”

“Nghe nói ba cậu khi còn nhỏ chỉ nghe một lần là có thể đàn được, cậu không thể kém hơn hắn nhé.”

“Hổ phụ không sinh khuyển tử, cậu chắc chắn có thể ưu tú giống ba cậu.”

Không, cậu không cần giống, cậu muốn ưu tú hơn.

Khi còn nhỏ các anh chị em họ đều sống dưới bóng ma của Hứa Hạc, Hứa Hạc lại sống dưới bóng ma của ba cậu, thi thoảng cũng sẽ có người nhắc tới ông nội cậu.

Hứa Hạc có lòng hiếu thắng, chuyện mà người khác làm được cậu cũng nhất định phải làm được, nếu tạm thời không làm được thì về sau phải làm được.

Luôn có người hỏi cậu, “Sao cái gì cậu cũng biết? Cái gì cũng giỏi như vậy?”

Hứa Hạc sẽ mê mang một chút rồi mới trả lời, “Bởi vì tôi không có tuổi thơ, không có nghỉ ngơi, không giống các cậu muốn chơi thế nào thì chơi, một ngày tôi chỉ có sáu tiếng để ngủ.”

Sáu tiếng để ngủ đối với một đứa trẻ thì quá mức tàn nhẫn, đang ở độ tuổi ham chơi, đáng lý nên giống Trương Nam Sinh, c.ởi tr.uồng chạy khắp nơi, nhưng cậu lại muốn ở phòng học học tập mọi thứ.

Cũng không phải chưa từng nghĩ học cái xấu, chỉ là không có thời gian, không có cơ hội.

Cường độ huấn luyện cao này luôn diễn ra đến khi nhà cậu phá sản, ba mẹ cậu bận kiếm tiền, quản lý cậu càng ngày càng lỏng, biết cậu chủ động làm thêm gánh vác áp lực trong nhà thì càng thêm thả lỏng.

‘Quy củ’ trong lòng Hứa Hạc rốt cuộc bị phá vỡ, nhưng cậu cũng không có thời gian chơi.

Nhiều nhất chỉ là cùng bạn suốt đêm chơi game, thi thoảng đua xe, ăn nướng BBQ, ngủ nướng trở thành chuyện yêu thích nhất trong mười mấy năm qua.

Cho nên con người không nên quá ngoan, quá ngoan sẽ mất đi rất nhiều trải nghiệm tuổi thơ nên có, rõ ràng là giai đoạn được tùy hứng lại lựa chọn nghe lời, lúc tới giai đoạn không thể tùy hứng nữa, sẽ phát hiện hóa ra đời này đều trống trơn.

Vẫn luôn đi theo đường người khác, không có quyền lựa chọn.

Hứa Hạc nói mình nhát gan cũng không phải không có đạo lý, đời này cậu được cha mẹ, gia tộc quy hoạch, giống như ông nội cậu, có lẽ không lâu sau sẽ tìm cho cậu một cô gái để cưới, sau đó đời này cứ trôi qua như vậy.

Trước kia cậu vẫn luôn cho rằng sẽ như vậy, đã chuẩn bị tốt tinh thần, nhưng cái biến số Vương Tu này lại nhảy ra ngoài ý muốn.

Tựa như trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một bàn tay kéo cậu chạy đi, Hứa Hạc không nghĩ nhiều đã chạy theo hắn, càng chạy càng thuận, chạy ra một con đường khác, con đường này hoàn toàn khác con đường mà cha mẹ, gia tộc an bài.

Trên đường nở đầy hoa tươi, trong không khí tản ra mùi hương thơm ngọt khiến cậu không đành lòng rời đi.

Nếu không đành lòng, vậy chỉ có thể quyết chí tiến lên, đi đến đích nhìn xem.

————

Ông nội đã lên đến nơi, mang bà nội càng nói càng không dừng được đi xuống, bà nội nắm tay ông nội, trước khi đi còn dặn dò Vương Tu đừng quên tăng điểm cho bà.

Vương Tu đồng ý rồi lại tiếp tục đánh mấy ván, bởi vì phân tâm nên chơi không tập trung, định đi xuống tìm Hứa Hạc, vừa quay đầu đã phát hiện Hứa Hạc dựa vào khung cửa lẳng lặng nhìn hắn.

“Vừa nãy em với ông nội trò chuyện rất nhiều.”

Vương Tu với bà nói về ông, ông với Hứa Hạc cũng nói về bà.