Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 130




“Nói cái gì?” Vương Tu tùy ý hỏi, kỳ thật có chút khẩn trương, sợ đề tài của Hứa Hạc là hắn.

“Nói về vợ.”

Tay Vương Tu lập tức nắm chặt.

“Vợ của ông nội, anh sợ cái gì?” Hứa Hạc đi tới, dựa gần hắn ngồi xuống.

Sofa là cái loại sofa lớn, có thể ngồi vài người, nhưng người bình thường ngồi sẽ cố gắng ngồi dãn khoảng cách.

Vừa nãy hắn với bà nội mỗi người chiếm một bên, ở giữa trống ra rất nhiều chỗ, Vương Tu giúp bà ấn bàn phím còn không tiện, nhưng đây là khoảng cách giữa người bình thường.

Giờ Hứa Hạc ngồi gần như vậy, chứng tỏ căn bản không coi hắn là người ngoài, quan hệ của hai người bọn họ cũng đã vượt qua người bình thường, không có khoảng cách.

Kỳ thật vốn không phải quan hệ người bình thường, hai người bọn họ là một đôi, nhưng có đôi khi Hứa Hạc không tự giác mà thôi.

Vương Tu dịch dịch mông lại gần Hứa Hạc, “Ông nội nói gì về bà?”

“Ông nói vốn dĩ ông không ôm hy vọng gì với hôn nhân của mình, nhưng bà đã cho ông kinh hỉ.”

Hứa Hạc vắt chéo chân, tiếp tục chơi tài khoản của bà nội, “Ông nói lần đầu tiên có người đá ông xuống giường, bắt ông làm việc, ông nhớ đến bây giờ.”

Đàn ông Hứa gia kỳ thật còn một đặc điểm, thù dai, ông nội cậu thù dai, ba cậu thù dai, Hứa Hạc cũng thù dai.

___________________

Đinh Tương Nhi vì sao lại đá hắn?

Là do bị người khác ghét bỏ nhiều, luôn có người nói nàng là hoa tươi cắm trên bãi cứt trâu, đóa hoa tươi Hứa Tu Nhiên cắm trên bãi trên cứt trâu là nàng, một cô nương mà bị hình dung như thế, có thể không tức sao?

Nâng Hứa Tu Nhiên lên cao như vậy lại đè nàng xuống như thế.

Người khác càng thấy Hứa Tu Nhiên quý giá thì nàng càng muốn qu·ấy r·ối, không cho hắn sống tốt, hơn nửa đêm thấy hắn ngủ ở thư phòng liền giơ chân đạp xuống.

Hứa Tu Nhiên ‘phịch’ một tiếng ngã tỉnh, nằm trên mặt đất, nửa người đắp chăn, xoa mắt vẫn còn mê mang nhìn nàng, “Làm sao vậy?”

Lông mi hắn rất dài, đôi mắt lại rất sáng, dù mới tỉnh ngủ cũng khó che giấu dung mạo tuấn mỹ.

Hứa Tu Nhiên để tóc ngắn, dưới tóc ngắn để lại một cái bím tóc, đây là biện trường từ nhỏ đã bắt đầu để lại, không thể cắt, cắt có nghĩa là đoản mệnh.

Đinh Tương Nhi đứng trên sập, lúc này mới phát hiện dưới chăn Hứa Tu Nhiên trống không, không trải chăn đệm phía dưới, rất cứng, một thiếu gia có bệnh trong người lại kiên trì ngủ ở đây vài tháng, nói ra chỉ sợ ngay cả chính nàng cũng không tin.

Sập vừa lạnh vừa cứng, nàng còn không ngủ nổi, nhưng Hứa Tu Nhiên vì muốn giấu chuyện hai người tách phòng mà vẫn luôn yên lặng kiên trì.

Đột nhiên nàng không gây sự được nữa.

Đinh Tương Nhi xuống khỏi sập, “Sập này quá lạnh, ngài lên giường ta ngủ đi.”

Giường vốn dĩ của Hứa Tu Nhiên, bởi vì nàng ngủ nhiều nên buột miệng nói thành giường của mình.

Hứa Tu Nhiên cũng không cãi cọ với nàng, chỉnh lại chăn nằm trên sập lần nữa, “Nàng ngủ của nàng, không cần phải để ý đến ta.”

Hắn vỗ vỗ bụi trên người, kéo chăn lên lại muốn ngủ, Đinh Tương Nhi đoạt lấy chăn của hắn đặt trên giường mình, vốn cho rằng không có chăn Hứa Tu Nhiên sẽ thỏa hiệp, không nghĩ tới Hứa Tu Nhiên cứ như vậy ngủ một đêm, hôm sau cảm lạnh, Đinh Tương Nhi cũng bị mẹ chồng mắng một trận.

Đại ý là nói nàng vô dụng, chăm sóc chồng không tốt, để con trai bảo bối của bà cảm lạnh linh tinh.

Việc này đúng là trách nhiệm của Đinh Tương Nhi, vốn buổi tối đã lạnh nàng còn lấy chăn đi, Hứa Tu Nhiên cũng không rên một tiếng, kết quả tự mình cảm lạnh.

Nhưng Đinh Tương Nhi cảm thấy Hứa Tu Nhiên cũng có trách nhiệm.

Ngài không thoải mái thì nói ra, lạnh thì lên giường ngủ đi! Có phải không cho ngài ngủ đâu.

Buổi tối Hứa Tu Nhiên trở về, cởi quần áo đến tủ lấy chăn, kết quả phát hiện tủ trống không, chăn ở trên giường Đinh Tương Nhi.

Đinh Tương Nhi giả bộ ngủ, chỉ hé một con mắt nhìn hắn, thấy hắn cởi quần áo rồi lại mặc vào, sau đó tiếp tục nằm xuống sập gỗ.

Đinh Tương Nhi vô cùng tức giận.

Ta là cọp cái hay sao? Ngài thà lạnh ch.ết cũng không chịu ngủ cùng ta!

Đinh Tương Nhi đột nhiên xốc chăn lên xuống giường, hùng hồ đi qua kéo tay áo Hứa Tu Nhiên, túm người lên giường.

Nàng từ nhỏ làm việc nhà nông, sức lớn, hơn nữa Hứa Tu Nhiên không giãy giụa, cứ như vậy bị nàng ấn bên trong giường, “Bị cảm lạnh còn muốn hại ta?”

Hứa Tu Nhiên bị nàng đè ở dưới, vô tội chớp mắt.

“Hôm nay ta bị mẹ mắng một trận, nếu đêm nay ngài tiếp tục ngủ thư phòng, cảm lạnh phát sốt ngày mai mẹ chắc chắn đ·ánh ch·ết ta.”

Hai tay Đinh Tương Nhi nắm lấy tay Hứa Tu Nhiên, ấn ở hai bên đầu, hành vi này ở hiện đại chính là kabedon, nàng kabedon Hứa Tu Nhiên.

Hứa Tu Nhiên nhìn gần lại càng đẹp mắt hơn, ngũ quan như ngọc, hoàn mỹ không giống người.

Đinh Tương Nhi đi theo bên cạnh Hứa Tu Nhiên lâu rồi, cũng gặp qua không ít đồ vật từ nước ngoài, có một loại gọi là búp bê Tây Dương, xinh đẹp tinh xảo, nhưng cũng không bằng ba phần Hứa Tu Nhiên.

Có một loại người sinh ra đã là con cưng của trời, không chỉ có đẹp mà còn giàu, đã giàu còn có tài, có đầu óc kinh doanh, cái kiểu người này thì bảo vợ hắn phải sóng thế nào đây?

Ưu tú như vậy, có nhiều người nhớ thương như vậy, tình địch khắp nơi, sơ sểnh một cái nhỡ bị người khác bắt mất thì làm sao?

Đinh Tương Nhi ngày nào cũng phát sầu, trước đây cảm thấy mình nghĩ quá nhiều, hiện tại mới phát hiện không phải nàng nghĩ quá nhiều mà là nàng nghĩ quá ít.

Người như vậy rơi vào tay nàng mà cái gì cũng chưa làm, quá ngốc.

Ngay cả nữ tử thanh lâu cũng biết, cho dù bỏ tiền để ngủ với Hứa đại thiếu gia cũng là kiếm lời, hôn một cái ngàn lượng hoàng kim, ta phải hôn hai cái.

Đinh Tương Nhi nghĩ xong thì hạ quyết tâm, đè lên môi Hứa Tu Nhiên vài cái, lúc rời khỏi còn phát ra âm thanh ‘ba ba ba’.

“Bị ta hôn thì là người của ta rồi, về sau phải nghe ta biết không?”

Nàng hôn xong thì khuôn mặt đỏ bừng, còn không quên buông lời hung ác, “Bằng không ta sẽ không khách khí nữa đâu.”

Hứa Tu Nhiên đã bị cưỡng hôn vài cái, đôi mắt lóe lóe, âm thanh từ tính khàn khàn nhẹ nhàng ‘ừm’ một tiếng, giống như cô vợ nhỏ.

Đinh đại bá vương nở hoa trong lòng, muốn buông tay lại không nỡ, công tử đệ nhất kinh thành bị nàng đè dưới thân, hai người da thịt kề cận, rõ ràng có thể nhìn thấy tay mình còn không trắng, không đẹp bằng người ta.

Người ta như hoa, lòng bàn tay là thịt mềm mại, tay nàng vừa thô vừa đen, là tay làm việc nhà nông.

Đinh Tương Nhi bị tức ở chỗ mẹ chồng nên muốn bắt nạt con trai bà, con trai bà lại đặc biệt phối hợp, muốn bắt nạt thế nào thì bắt, vì thế nàng đưa tay nhéo mặt Hứa Tu Nhiên, đùa giỡn, “Xúc cảm không tồi.”

Kỳ thật có chút hâm mộ đố kỵ, nàng đánh nhiều phấn cũng không trắng bằng hắn, đeo lông mi giả từ nước ngoài về vẫn không dài bằng lông mi hắn, đôi mắt cũng không sáng bằng, người so với người thật tức ch·ết.

“Ngài dùng cái gì mà mặt trắng mềm như vậy?”

Hứa đại thiếu gia cái gì cũng không bôi, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, mùa đông không lạnh, mùa hè không nóng, còn không cần làm việc nhà nông giống nàng, mặt đương nhiên trắng mềm, kỳ thật không chỉ mặt trắng mềm mà thân thể cũng thế, làn da tinh tế nhìn không ra lỗ chân lông.

Đinh Tương Nhi bá đạo kéo vạt áo hắn, lộ ra lồng ngực gầy ốm, “Trời ạ, trắng thế.”

Hứa Tu Nhiên vội vàng kéo chăn che trên người mình, “Nữ lưu manh.”

Đinh Tương Nhi lập tức đỏ mặt, “Ngài mới là lưu manh, ngài là chồng ta, cho ta xem một chút thì làm sao?”

Lời này nói ra từ trong miệng một nữ hài tử, có thể nói là vô cùng không biết xấu hổ.

“Mau buông tay, để ta nhìn cho đủ.”

Hứa Tu Nhiên sâu kín thở dài, cũng không phản bác, buông lỏng tay để nàng nhìn đủ mới đắp chăn lên, lăn lộn đến tận khuya mới ngủ.

Ngày hôm sau Hứa Tu Nhiên tinh thần không phấn chấn, trước mắt rõ ràng có quầng thâm, Đinh Tương Nhi lại bị mẹ chồng mắng cho một trận, chê nàng vô dụng, một cái cảm lạnh nho nhỏ mà chăm sóc lâu như vậy vẫn không khỏi, còn nói lại vô dụng như vậy sẽ hưu nàng.

Đinh Tương Nhi tức giận một ngày không ăn cơm, hôm sau hoàn toàn phát huy tinh thần ‘mẹ bắt nạt con, con bắt nạt con trai mẹ’, lôi Hứa Tu Nhiên hiếm khi không có xã giao, ở nhà ngủ nướng dậy làm việc nhà nông.

Hứa đại thiếu gia đã bao giờ trải qua như vậy, một đám hạ nhân đi theo phía sau người nào cũng tức giận không thôi.

“Thiếu phu nhân, ngài đừng ỷ vào thiếu gia nhà chúng ta tính tình tốt thì bắt nạt ngài ấy, hoa của thiếu gia bị ngài ném, chậu hoa cũng bị ngài chiếm, ngài còn không thỏa mãn, còn muốn chỉ huy thiếu gia làm việc!” Người nói chuyện chính là gã sai vặt đi theo Hứa Tu Nhiên lâu nhất.

Đinh Tương Nhi còn chưa nói lời nào, Hứa Tu Nhiên đã đuổi hắn đi rồi, “Ta ra mồ hôi, ngươi đi lấy cho ta cái khăn đi.”

Gã dậm chân một cái, không tình nguyện rời đi.

Gã đi rồi nhưng những người khác vẫn còn tức giận bất bình, “Thiếu gia, ngài đừng làm, để ta, loại việc nặng này không thích hợp với ngài.”

Sau đó người đó cũng bị Hứa Tu Nhiên đuổi rồi, “Khát nước, ngươi đi rót giúp ta chén nước.”

“Thiếu gia, bên ngoài nắng to, mau vào phòng nghỉ ngơi, việc nặng này để chúng ta làm.”

“Hình như thiếu mấy điểm tâm ngọt.”

Bọn hạ nhân: “……”

Bên cạnh Hứa Tu Nhiên có mấy người hầu hạ đều bị hắn tống cổ, trong viện chỉ còn lại Đinh Tương Nhi cùng Hứa Tu Nhiên, Đinh Tương Nhi chỉ huy, Hứa Tu Nhiên làm việc, hắn chưa từng làm nên chân tay vụng về.

Nhưng mục đích của Đinh Tương Nhi cũng không phải để hắn làm việc, chỉ đơn thuần là bắt nạt hắn, cố tình Hứa Tu Nhiên còn phối hợp như không nhìn ra, tùy nàng bắt nạt.

Ngón tay xinh đẹp nâng bùn đất bỏ vào chậu hoa, lại làm cỏ, tưới nước, cả ngày mệt không nhẹ.

Thân thể hắn kém, buổi tối mệt đến eo đau, hơn nữa vẫn đang cảm mạo, nửa đêm liền quay lưng về phía Đinh Tương Nhi che miệng ho khan, cố tình ho nhẹ không làm ồn đến Đinh Tương Nhi.

Đinh Tương Nhi hiếm khi có chút hổ thẹn, hôm sau nấu canh gà cho hắn bồi bổ, nhưng vẫn chỉ huy hắn làm việc.

Vì sao sức khỏe Hứa Tu Nhiên kém? Cảm mạo thôi mà mã không khỏi, chính là bởi vì thiếu rèn luyện, không làm việc, tay non mềm không có chai tay, thật sự không giống tay đàn ông.

Đinh Tương Nhi làm việc toàn bằng tâm ý, muốn lăn lộn thế nào thì lăn lộn, cũng không giải thích gì, dù sao bị khinh bỉ thì sẽ trả gấp bội trên người Hứa Tu Nhiên.

Ai cũng nhìn ra, bọn hạ nhân bênh vực kẻ yếu, ngay cả mẹ hắn cũng đã biết, còn kinh động đến tổ mẫu, chỉ độc Hứa Tu Nhiên hoàn toàn không phát hiện, vẫn nghe lời mặc cho nàng lăn lộn.

Chỉ có đêm khuya tĩnh lặng mới hỏi nàng, “Nguôi giận chưa?”

Hắn nói chuyện thay mẹ mình, “Mẹ ta chính là như vậy, khiến nàng chịu ủy khuất rồi.”

Đinh Tương Nhi chợt hiểu ra, hóa ra hắn biết, chỉ là dùng này cho nàng cân bằng trong lòng.

Mẹ ta bắt nạt nàng thì nàng cứ bắt nạt ta đi, ít nhất không cần nghẹn trong lòng.