Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 26




Hồ Lương chớp mắt tò mò, “Rốt cuộc hợp tác như thế nào? Cậu nói luôn đi, gấp ch.ết tôi!”

Hứa Hạc bí hiểm, “Từ từ.”

Hắn quá sốt ruột.

Hồ Lương u oán liếc cậu, “Hứa Hạc, cậu không ngoan, làm người ta tò mò rồi lại không nói tiếp.”

Hứa Hạc giơ tay xoa đầu hắn.

Hồ Lương 1m7, hắn luôn nói mình 1m75, trong lòng Hứa Hạc sáng như gương, so một chút là biết, cao đến tai cậu.

Giơ tay là có thể sờ đầu, mấu chốt là đầu hắn rất nhỏ, sờ lên không cẩn thận sẽ nghiện.

Vương Tu cảm thấy Hồ Lương là 0, đối với Hứa Hạc không có uy hiếp, điều này rất đúng, nhưng Hứa Hạc tự nhận mình là công, đối với Hồ Lương có uy hiếp.

Hơn nữa Hứa Hạc thiên vị nam hài tử đáng yêu, tốt nhất là loại vừa trêu đã đỏ mặt, nhưng Hồ Lương là người từng trải, da mặt dày như tường thành, căn bản không biết cái gì là đỏ mặt.

Thật vất vả mới được giải thoát, đời này Hứa Hạc chỉ lo chính mình, lỡ lại tạo ra một Vương Tu khác, vậy không phải cậu sẽ ch.ết thảm sao?

Đương nhiên cũng không thể quá thanh tâm quả dục, ngẫu nhiên vẫn cần tìm lạc thú.

Đời này Hứa Hạc có cảm giác muốn bung xoã, nhưng trên người cậu quá nhiều gông xiềng, vẫn cần thu liễm một chút, không thể lộ bản tính quá nhiều.

Hồ Lương không chú ý tới cái tay tác quái trên đầu, cùng cậu phát truyền đơn.

Bởi vì mặt trẻ con, lớn lên đáng yêu, cười ngọt, bên cạnh giá trị nhan sắc cao Hứa Hạc, cơ bản không ai cự tuyệt tờ đơn.

Hồ Lương luôn nói với mọi người, nếu muốn xem phòng cứ gọi điện thoại cho hắn.

Đằng sau mỗi tờ đơn đều có danh thiếp của hắn, Hứa Hạc chỉ là thực tập, không có danh thiếp nên đều dùng của thầy, chẳng qua góc trái bên dưới viết là tên của cậu.

Hai người ôm một xấp đơn dày, đứng vài tiếng đồng hồ, còn phát từng cửa hàng hai tờ, đến giữa trưa thực sự quá mệt.

Giám đốc vẫn còn tình người, cho bọn họ hai giờ nghỉ ngơi ăn cơm, ngủ trưa trong chốc lát.

Đúng lúc tạnh mưa, Hồ Lương ra ngoài hít thở không khí, Hứa Hạc đi WC, đợi lát nữa tập hợp.

Hồ Lương cởi bỏ nút thắt áo sơmi quạt gió, hắn quá nóng trên mặt sẽ đỏ lên rất khó coi, cho nên tìm một chiếc xe gần đây, mượn phản quang trên kính nhìn xem.

Còn tốt, không quá khó coi, chỉ là tóc hơi loạn, có lẽ do Hứa Hạc xoa.

Hắn sửa tóc, vừa chuẩn bị rời đi, kính xe đột nhiên hạ xuống.

“đ.ệt!” Hồ Lương hoảng sợ, sau lại thấy vui.

Đây không phải soái ca nhặt được hôm qua sao?

Soái ca ánh mắt thâm thúy nhìn hắn.

Lần trước mặc một thân đen, lần này là áo sơmi đỏ sậm, không cài hết nút, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng làn da màu mật.

Trên tay vẫn mang đồng hồ giá trị xa xỉ, Hồ Lương quan sát tỉ mỉ, dễ dàng nhìn thấy ngón út có thêm chiếc nhẫn bạc rất nhỏ.

Xương tay Vương Tu rõ ràng, nhẫn kia không quá gây chú ý nhưng bởi vì mang trên tay như ngọc nên rất rõ ràng, vừa mâu thuẫn vừa phù hợp.

“Trùng hợp quá!” Hồ Lương vui mừng lộ rõ trên mặt, vẫy tay chào hỏi Vương Tu, “Sao cậu cũng ở đây?”

“Không trùng hợp.” Vương Tu sắc mặt như thường, “Tôi cố ý tới tìm anh.”

Hắn từ ghế lái lấy ra hai túi đồ đưa cho Hồ Lương, “Ngày hôm qua đi quá gấp chưa kịp cảm ơn anh, hôm nay đặc biệt chạy tới, cũng không biết anh thích ăn cái gì, tùy tiện chọn vài thứ.”

Hồ Lương một tay cầm hai túi, một tay mở ra xem bên trong, “wow, ‘Vừa lòng khách đến’, nhà hàng này đắt lắm.”

Vương Tu lắc đầu, “Không đắt, anh thích là được.”

Hắn đặt một tay trên bánh lái, dựa lưng vào ghế điều khiển, soái không nên lời.

Hồ Lương bị hắn làm u mê đến choángđầu, cố nén lại tìm đề tài nói, “Đúng rồi, sao cậu tìm được tới đây?”

Vương Tu đã chuẩn bị bài trước, đáp trôi chảy, “Tôi đến văn phòng các anh, bọn họ nói anh ở chỗ này phát tờ rơi nên tôi tới đây.”

Hồ Lương trừng lớn mắt, “Vậy nhất định cậu đã đợi rất lâu rồi?”

“Không lâu, tôi cũng vừa tới.” Thật ra là đợi lâu rồi, nhưng không phải chờ Hồ Lương, là chờ Hứa Hạc, hắn biết Hứa Hạc vào WC.

“Đồng nghiệp của anh chắc sắp ra, anh vào đi, tôi cũng đi đây.”

Nói xong đóng cửa sổ xe, rời đi.

Đây không phải xe của hắn, là ba hắn tìm người đến đón hắn về nhà ăn cơm, hắn bảo tài xế đi trước, còn mình vòng một vòng mua cơm mang đến đây.

Khó trách đời trước ba hắn luôn nói hắn mặt nóng dán mông lạnh.

Rõ ràng người đó rời khỏi hắn vô cùng vui vẻ, hắn còn tự mình đa tình.

Nhưng bản năng thì không khống chế được, trong tâm trí chỉ có người đó.

Vương Tu trầm mặc, một đường lái xe đến đại viện Vương gia.

Căn nhà này từ khi trọng sinh tới nay hắn chưa từng về, nhưng thật ra ba hắn năm lần bảy lượt bảo người đến đón đều bị hắn cự tuyệt.

Có lẽ phát hiện hắn thay đổi quá nhiều, vì thế tìm người tra xét, cũng thuận tiện tra xét thân thế hắn, kết quả phát hiện là con ruột, nhất thời hối hận, để bụng hắn hơn rất nhiều.

Thường gọi điện thoại khen hắn một chút, nghe nói hắn tự mở phòng làm việc trên mạng, cảm thấy vất vả, bảo hắn không cần làm, trở về học tập quản lý tập đoàn.

Mỗi tháng còn đúng giờ gửi một số tiền cho hắn, tất cả Vương Tu đều trả về, hắn căn bản không muốn có liên hệ gì với ba hắn nữa.

Nhưng lần này ba hắn làm không tồi, giúp hắn đúng lúc lửa sém lông mày, cho nên vẫn nên trở về, hơn nữa lần này hắn về cũng vì có việc muốn làm.

Quản gia đã sớm chờ ở cửa, đưa hắn vào nhà, bên trong chỉ có một mình ba hắn, hai đứa con khác cùng vợ không thấy đâu.

Đại khái cũng suy xét việc gặp mặt sẽ xấu hổ, cho nên để họ tránh đi.

“Chưa ăn cơm đúng không?” Thời trẻ Vương Hưng Hoài rất đẹp trai, nếu không cũng không ở rể hào môn, mấy năm nay sống trong nhung lụa bảo dưỡng không tồi, chỉ có hai bên tóc mai điểm trắng.

“vâng.” Vương Tu tùy ý đáp.

“Dọn ra ngoài ở hai năm, không biết gọi ba nữa?” Vương Hưng Hoài vẫy tay ra hiệu quản gia mang đồ ăn lên.

Đồ ăn đã sớm chuẩn bị tốt, trong phòng bếp nóng, thức ăn lúc mang ra phần lớn đã mất hơi nước, khô cằn, hương vị cũng kém hơn.

Vương Tu buông đũa, liếc hắn một cái.

Trước kia hắn ngay cả đối diện ba hắn cũng không dám, ba hắn nói cái gì hắn làm cái đó không dám phản kháng, bởi vì ba hắn là áo cơm cha mẹ, có câu nào nói không đúng sẽ cắt nửa tháng trợ cấp.

Hiện tại hắn tay làm hàm nhai, cho dù không dựa trong nhà cũng có thể sống tốt, Vương Hưng Hoài căn bản không dám mắng hắn, ngược lại còn muốn dựa vào hắn.

“Ba.” Từ lúc bắt đầu cầm tù Hứa Hạc, hắn với ba hắn không hề gặp mặt, cho dù về cũng là thăm cha mẹ Hứa Hạc, trước nay không nghĩ tới người ba này.

Người đàn ông này vì vinh hoa phú quý, vứt bỏ mẹ hắn, đưa thân phận hắn định nghĩa thành con trai của kẻ thứ ba, không quan tâm hắn, những thứ này hắn đều có thể chịu đựng, chỉ duy nhất cầm gậy đánh uyên ương là không thể nhịn.

Đưa hắn ra nước ngoài không cho gặp Hứa Hạc, còn luôn cay nghiệt châm chọc, nói Hứa Hạc không quan tâm hắn, chỉ là lợi dụng, hắn còn vội vàng cho người ta lợi dụng, không có tiền đồ.

Không tiền đồ thì sao?

Vội vàng cho người ta lợi dụng thì thế nào?

Đấy cũng là hắn tình nguyện, liên quan gì đến Vương Hưng Hoài?

Vương Hưng Hoài không biết trong lòng hắn nghĩ gì, nghe được câu trả lời mong muốn sắc mặt hòa hoãn một ít, “Người hôm qua là bạn học?”

Ông ta đang nói về chuyện giúp Hứa Hạc bán phòng.

“Ba!” Vương Tu đột nhiên trầm mặt, “Nếu ba còn muốn con kêu một tiếng ba thì đừng có điều tra con.”

Hắn phản cảm nhất là ba hắn nhúng tay vào chuyện của hắn với Hứa Hạc, đời trước không biết làm gì với Hứa Hạc sau lưng hắn, dẫn tới Hứa Hạc luôn không hoà nhã với hắn.

Vương Hưng Hoài ‘bang’ một tiếng đập bàn, vừa định nổi nóng, quản gia đột nhiên gọi ông ta, “Vương tổng, canh nấu xong, ngài có muốn bưng lên luôn không?”

Lời này giống như tùy ý, lại vừa lúc hóa giải cục diện bế tắc, con trai đi hai năm chưa về nhà, không dễ dàng trở về một lần, cãi nhau sẽ chỉ làm quan hệ càng thêm xấu hổ.

Nói đến cũng là do ông ta sai, thời trẻ bởi vì hai nữ nhân đều không sinh được, đi bệnh viện kiểm tra mới biết nguyên nhân do hắn.

Ông ta không thể sinh con, ba đứa con khác là từ đâu ra? Khẳng định là của người khác, giúp người khác nuôi con đã đành, huống chi ba đứa không ai có tiền đồ.

Con cả bất lực, con thứ hai ma ốm, còn có một đứa ăn chơi trác táng, có thể kỳ vọng ông ta trọng dụng sao?

Nếu không phải bận tâm mặt mũi, đã sớm đuổi hết đi.

Ai có thể nghĩ đến con lớn gầy xuống càng ngày càng giống ông ta, mặt mày thần sắc đều giống như đúc, ông ta hoài nghi, kiểm tra sức khoẻ lấy máu Vương Tu đi kiểm nghiệm, quả nhiên là con ruột.

Chỉ là ông ta phát hiện quá muộn, quan hệ với đứa con này đã đến nông nỗi không thể hòa hoãn.

Con người càng thiếu cái gì thì càng muốn cái đó, ông ta không thể sinh con, Vương Tu chính là đứa con duy nhất, tương lai sản nghiệp to như vậy đều để lại cho hắn, cho dù không nể mặt mũi của ông ta cũng nên xem xét đến gia sản, thỉnh thoảng về nhà nhìn xem.

Nhưng không, nếu không phải ông ta chủ động liên hệ, con trai còn muốn cùng ông ta đoạn tuyệt quan hệ.

Tên nghịch tử này!

Vương Hưng Hoài hít sâu một hơi, áp xuống cảm xúc tức giận, “Ta là ba con, đương nhiên muốn quan tâm một chút.”

Ông ta thuận tay gắp một miếng thịt cho Vương Tu, “Hiếm khi trở về một lần, ăn nhiều vào.”

Vương Tu không thèm để ý, “Ba, lần này trở về kỳ thật là muốn tiếp quản một ít việc làm ăn trong nhà.”

“Sao?” Vương Hưng Hoài nhướng mày, “Con có hứng thú?”

Vương Tu gật đầu, “Trước tiên con muốn đầu tư một công ty, tham gia quản lý, chậm rãi rèn luyện.”

Vương Hưng Hoài buông đũa, vừa lòng nhìn hắn, “Ý tưởng tốt, nhưng hiện tại con còn quá non, không bằng đi theo ba học hai năm, tương lai con tiếp quản tập đoàn ta cũng bớt vất vả.”

Ý tứ này đã để lộ ra hy vọng về sau sẽ giao tập đoàn cho hắn.

Vương Tu không ngu ngốc, đương nhiên có thể nghe ra, nhưng hắn kiên trì, “Ba, hùng ưng một mình bay lượn mới gọi là hùng ưng, đi sau mông cha mẹ thì là con gà.”

Vương Hưng Hoài nghẹn, không vui liếc hắn một cái.

Lời này có ý tứ gì?

Con trai là gà, vậy lão tử là gà ba à?

“Có xem trọng hạng mục nào chưa? Định đầu tư công ty nào?”

Vương Tu trấn định trả lời.

“Con muốn mua bất động sản Gia Thắng!”