Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 27




“Vớ vẩn.” Vương Hưng Hoài ngay lập tức bác bỏ, “Bất động sản Gia Thắng là chỗ nói mua thì có thể mua sao?”

Bất động sản Gia Thắng mấy năm gần đây rất có tiếng tăm, có xu thế phát triển lớn, lúc này sẽ có người bán cổ phiếu chắc?

Không có!

Không chỉ không có mà còn nhân cơ hội tăng giá, nhưng cổ phần tăng tới một mức nhất định sẽ giảm, nếu bọn họ vừa mua xong liền giảm, vậy coi như mất trắng, hơn nữa đây là động không đáy sau này cần không ngừng nạp tiền, tiền không đủ thì không có cách nào khởi tử hồi sinh, giống như Hứa gia trước kia.

Vương Tu kéo ghế ra đứng lên, xoay người muốn đi.

“Quay lại!” Vương Hưng Hoài ‘bang’ một tiếng buông dụng cụ ăn, “Mua toàn bộ thì không có khả năng, 51% cổ phần, để con làm cổ đông lớn nhất!”

Tuy mấy năm gần đây bất động sản Gia Thắng không ngừng tăng trưởng, nhưng so ra vẫn kém sản nghiệp Vương gia, Vương Hưng Hoài cưới ba nữ nhân, trừ người thứ nhất, mỗi lần đều là liên hôn giúp sản nghiệp không ngừng lớn mạnh, mua 51% cổ phần bất động sản Gia Thắng vẫn dư dả.

Đạt được mục đích, Vương Tu một lần nữa ngồi xuống, vẻ mặt ôn hoà hiếm có, Vương Hưng Hoài cũng cố ý mượn cơ hội này cứu vãn quan hệ cha con, vì thế không khí trên bàn cơm khá hài hòa, Vương Hưng Hoài hỏi, Vương Tu trả lời, giả vờ nửa ngày, cuối cùng còn bảo hắn dọn về nhà ở.

Vương Tu không đồng ý, nhưng cũng nhượng bộ, về sau mỗi tháng về một lần, ngày lễ ngày tết cũng phải về, những cái khác thì xem tâm trạng.

Sau khi ăn xong lại nói một ít vấn đề công việc, buổi tối mới thoát được, Vương Tu lái luôn xe của ba hắn đi.

Xe của hắn còn ở chỗ Hứa Hạc, Hứa Hạc tưởng Trương Nam Sinh mới mua, Trương Nam Sinh vì trả thù tối hôm qua Vương Tu chạy mất nên bảo Hứa Hạc cứ tùy tiện lái, nhà còn tận hai chiếc, vì thế xe để ở chỗ Hứa Hạc.

Chỗ Hứa Hạc cách công ty không xa, mấy ngày trước đều chạy bộ về, mấy ngày nay trời mưa không chạy được, Hồ Lương chở cậu, cậu thấy khá ngượng ngùng, dù sao mới quen biết hơn nửa tháng.

Nhưng cậu với Trương Nam Sinh thì không giống vậy, mười mấy năm anh em thắm thiết, Trương Nam Sinh ngại xa nhờ cậu mua điểm tâm ngọt bao nhiêu năm, cậu có chuyện gì cũng nói với Trương Nam Sinh, tóm lại là làm phiền lẫn nhau, cho nên xe này bị cậu trưng dụng không khách khí.

Còn Vương Tu hả ‘_’ liên quan mẹ gì tới hắn?

Chủ xe Vương- đáng thương- Tu, không ai hỏi ý kiến hắn, đương nhiên hắn cũng không ý kiến, nghe nói Hứa Hạc dùng hắn còn âm thầm vui vẻ nửa ngày.

Như vậy là tốt nhất, Hứa Hạc sẽ ngồi trong xe hắn, nắm tay lái của hắn, mệt mỏi có lẽ còn dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, hoặc là tò mò sờ vuốt, trong xe đều là hương vị của cậu.

Bởi vì trong nhà có hai chị gái, xài chung sữa tắm nên trên người Hứa Hạc nhàn nhạt mùi sữa tắm hương sữa bò cùng hương bạc hà, rất dễ ngửi.

Vương Tu đột nhiên dẫm phanh, dừng xe bên đường.

Mười phút sau, cửa sổ xe mở ra, khí đục bên trong xe tản ra.

Hắn quá thích Hứa Hạc, chỉ suy nghĩ một chút đã không khống chế được.

Hứa Hạc đương nhiên không biết chuyện này, cậu với Hồ Lương vừa phát tờ rơi xong, tìm một quán chơi bida.

Hứa Hạc đánh mấy lượt dần dần tiến vào trạng thái, càng đánh càng tốt, ngược lại Hồ Lương khoác lác nói mình đánh bida lợi hại, kết quả từ đầu đến cuối đều thất thần, thỉnh thoảng lấy di động ra nhìn.

“Vẫn đang hối hận sao?” Giữa trưa thầy cậu nói soái ca hôm qua đến đưa cơm cho hắn, hắn vui vẻ muốn điên rồi, kích động lên lại quên xin mã wechat, bây giờ mới hối hận không kịp.

Hứa Hạc an ủi hắn, nói soái ca nếu thật sự thích hắn không chừng sẽ đến công ty xin số, vì thế thầy cậu bắt đầu chờ, chờ đến tận giờ.

Hồ Lương thở dài, “Trước nay chưa từng có soái ca đưa cơm cho tôi, kích động quá, đậu má, vậy mà quên xin mã!”

Lời này Hứa Hạc không thích lắm, “Thầy, tôi không phải soái ca sao?”

“Tôi chưa đưa cơm cho anh sao?”

Hồ Lương liếc cậu, đả kích không chút lưu tình, “Cậu vừa nhìn là biết ngắn nhỏ, người ta vừa nhìn là thấy thô dài, giống nhau sao?”

Hứa Hạc nhẫn nhịn không xé rách mặt hắn, “Anh chưa xem qua sao biết tôi ngắn nhỏ?”

“Vậy cậu cho tôi xem thử đi!” Hồ Lương không luống cuống chút nào.

Hứa Hạc: “……”

“Tôi thua.” Sống nhiều năm như vậy, chưa từng gặp qua người không biết xấu hổ như vậy, thản nhiên nói đến loại chuyện này, “Thầy, trong công ty anh có kẻ thù nào không?”

“Làm gì?” Hồ Lương cảnh giác nhìn cậu, “Cậu còn muốn rủ người đến đánh tôi đấy à?”

Hứa Hạc: “……”

“Báo thù rửa hận cho anh, rửa mối nhục xưa!”

Hồ Lương hoài nghi, “Thật sự?”

“Còn giả được chắc? Nhanh lên, bỏ lỡ là hết tháng này.” Hứa Hạc xoa gậy golf, vung hai lần cảm thấy khá tốt, vì thế đổi sang gậy này.

“Tôi đi hẹn.” Hồ Lương gọi điện thoại, ngoài miệng nói có chuyện rất tốt, lừa người tới đây.

Hai người đợi vài phút, có người từ bên ngoài đẩy cửa, bảy tám người tiến vào.

“Tôi ngất, thầy, kẻ thù của anh nhiều như vậy?” Hứa Hạc vừa trượt gậy, cầu trắng nhẹ nhàng lắc lư hai cái.

“Chứ gì nữa? Tôi tháng nào cũng là quán quân tiêu thụ, vô số người hâm mộ đố kỵ.”

Hứa Hạc im lặng, thầy cậu bởi vì không biết xấu hổ, lì lợm la liếm thành giao không ít đơn, mỗi tháng đều đạt quán quân tiêu thụ, tiền lương cao hơn những người khác.

“Đồ đệ có phải muốn đánh cược cầu không?” Hồ Lương một bên tiếp đón những người khác, một bên nhỏ giọng hỏi.

“Đúng.” Hứa Hạc gật đầu.

“Vậy cậu đánh cầu thế nào?”

“Cũng được.” Hứa Hạc khiêm tốn nói.

“CMN, cũng được mà cậu dám cược?” Hồ Lương lắp bắp kinh hãi.

Vừa nãy lúc Hứa Hạc chơi hắn đang có tâm sự nên không nhìn kỹ, hơn nữa Hứa Hạc cố ý che giấu trình độ.

“Không phải còn có anh sao?” Hứa Hạc trêu ghẹo, “Anh vừa nói mình thiên hạ vô địch cơ mà?”

Cậu chỉ bida, “Có cơ hội thể hiện rồi.”

Hồ Lương đỏ mặt già, hắn khoác lác thế chứ trình độ cũng chỉ gà mờ, nhưng đã gọi người ta tới rồi, cũng không thể mắt to trừng mắt nhỏ uống trà đi?

Cho nên có căng cũng phải gồng lên, dù sao thua cũng chỉ về tay không thôi, không chơi thì vẫn là về tay không.

Trước cuối tháng kéo thêm năm khách hàng, có khả năng sao?

Nhưng nếu mọi người gộp lại thì có khả năng, bán tốt ít nhất cũng được năm ngàn, không ít, đủ cho mọi người tiêu pha một trận.

Đương nhiên trước khi đánh cần thăm dò trình độ của những người khác nữa, “Ngô Hướng Tiền, anh đánh cầu thế nào?”

Ngô Hướng Tiền là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của hắn, mỗi lần thành tích đều một trước một sau, ngẫu nhiên sẽ xếp trước.

“Cũng được.” Ngô Hướng Tiền cũng rất khiêm tốn, “Anh tìm tôi không phải muốn đánh bida đấy chứ?”

Hồ Lương nâng gậy chống nạnh, “Cũng không phải hoàn toàn như thế, tìm anh tới là muốn hợp tác.”

“Hợp tác gì?” Ngô Hướng Tiền biết rõ còn cố hỏi.

“Anh không cảm thấy giám đốc quá hố sao? Biết rõ một người năm đơn không có khả năng mà còn an bài như vậy, đây không phải là hố chúng ta sao?” Hồ Lương tức giận bất bình, “Chẳng lẽ anh cam tâm?”

“Giám đốc có khả năng là anh rể tương lai của tôi, tôi có gì không cam lòng.”

“Khụ khụ!” Suýt thì quên, chị gái Ngô Hướng Tiền đang hẹn hò với Chu Bái Bì, trước kia Ngô Hướng Tiền đã từng nhắc tới.

“Tuy cam tâm nhưng không có lợi cho tôi lắm, cho nên nếu anh có hợp tác gì có lợi với tôi thì nói nhanh đi.” Dù sao cũng làm tiêu thụ, lấy ích lợi làm nhiệm vụ của mình, anh rể tương lai cũng có thể bán đứng.

“Anh mang nhiều người tới như vậy tôi nói kiểu gì a?” Hắn vốn dĩ chỉ hẹn một mình Ngô Hướng Tiền, kết quả Ngô Hướng Tiền mang theo năm sáu người.

“Yên tâm đi, bọn họ sẽ không nói ra ngoài.” Ngô Hướng Tiền tự chọn gậy, “Muốn đánh cược với tôi đúng không? Hai người chơi hơi nhàm chán, để bọn họ tham gia luôn.”

Hứa Hạc thầm nghĩ Ngô Hướng Tiền này thoạt nhìn không biểu hiện gì nhưng thực tế còn tham hơn hai người họ, ngay cả người một nhà cũng không buông tha.

Hai người bọn họ chỉ cần năm đơn là được, theo ý Ngô Hướng Tiền, để mọi người cùng vào một giỏ, lần đánh cược này khẳng định có thể xoay chuyển càn khôn, không chỉ đạt năm đơn, còn trở thành quán quân tiêu thụ, một công đôi việc.

Gảy bàn tính thật tốt a.

Hồ Lương cũng nhìn thấu, hai mắt nhíu lại có chút do dự.

Không đánh cuộc, dù không lấy thêm được năm đơn hắn vẫn có thể là quán quân tiêu thụ, trích phần trăm không thấp, đánh cuộc thắng cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, nhưng thua thì lại tổn thất rất lớn.

Đang lúc bất an, trên vai đột nhiên có bàn tay vỗ xuống, “Thầy tin tôi chứ?”

Hồ Lương chần chờ một chút, “Không tin.”

Hứa Hạc: “……”

Hồ Lương ngoài miệng nói không nhưng thực tế vẫn đánh cuộc, ba ván thắng hai, điều khoản rất đơn giản, nếu thua thì chuyển đơn của mình sang bên thắng, chờ bên thắng được trích phần trăm sẽ chia, tóm lại chỉ bỏ số lượng đơn trên danh nghĩa nhưng vẫn nhận được hoa hồng.

Thắng đương nhiên kiếm thêm một chút mà thôi, năm đơn được năm ngàn, không nhiều cũng không ít, đáng giá để bọn họ huy động nhân lực.

Còn những người tham dự khác, chia cho người thắng một nửa tiền thưởng, ví dụ như nếu Ngô Hướng Tiền thắng, hắn sẽ được thưởng thêm cùng phần trích phần trăm của quán quân tiêu thụ, sau đó lấy ra một nửa trong đó chia cho người của hắn.

Cũng coi như công bằng, đặc biệt với người đánh cược, cơ bản không tổn thất gì, trừ phi hắn trâu đến mức một hơi kiếm đủ 5 đơn trước cuối tháng.

Nhưng hôm nay đã là ngày 29, chỉ còn ngày mai thì không kịp, cho nên mới có cuộc cá cược này.

“Được thôi!”

Ngô Hướng Tiền lúc này mới phát hiện hắn không 

đánh với Hồ Lương, là Hứa Hạc.

Hứa Hạc hơi mỉm cười, “Ngô ca có vẻ rất thất vọng?”

Trong công ty cơ bản đều lớn tuổi hơn cậu, gọi là anh tương đối gặp may.

Ngô Hướng Tiền thần sắc tự nhiên, “Cậu đánh kết thúc càng nhanh, tôi thất vọng cái gì?”

Những lời này phiên dịch lại thành, cậu đánh thì thua càng nhanh.

Hứa Hạc gật đầu, “Ngô ca nói không tồi, tôi đánh sẽ kết thúc nhanh hơn.”

Phanh!

Cậu đánh một gậy khai cầu, lảo đảo lắc lư vào hai cái, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng tốt hơn lần đánh cùng Vương Tu.

Vì thế năm phút sau, một ván kết thúc.

Ngô Hướng Tiền tiếp sức, nhưng vì ván thứ nhất Hứa Hạc quá mạnh, một hơi đánh xong khiến hắn bị dọa, trong lòng không khỏi khẩn trương.

Càng khẩn trương càng làm không tốt, vì thế sau khi vào hai quả cũng dừng lại.

Đến lượt Hứa Hạc, cậu một hơi đánh xong, xong rồi còn hỏi Ngô Hướng Tiền, “Ngô ca muốn đánh tiếp không?”

Ngô Hướng Tiền suýt nữa bẻ gãy gậy.

“Thắng nhanh quá, đúng là có lỗi mà.”

Ngô Hướng Tiền: “……”

Mọi người: “……”

Thèm đánh!

Cũng chỉ có Hồ Lương ôm bụng khoa trương cười to, đồ đệ giỏi lắm!

Ngô Hướng Tiền thẹn quá hóa giận, hừ lạnh một tiếng mang người rời đi.

Chờ bọn họ đi xa, Hứa Hạc mới nhắc thầy cậu, “Thắng nhớ chia tôi một nửa.”

Mùng 10 mỗi tháng phát tiền lương, bao cơm trưa, bữa sáng với bữa tối tự lo, hơn nữa phí đi lại, tiền cậu tiết kiệm đã sắp tiêu hết.

“Được.” Hồ Lương ôm vai cậu, “Đi, hôm nay hả giận, anh mang cậu đi ăn ngon!”

Thầy cậu thật keo kiệt, nói ăn ngon kỳ thật là quán vỉa hè, mấy đĩa thức ăn, một mâm tôm hùm.

Chủ yếu là hải sản, đặc biệt là tôm hùm kia bên dưới đọng một tầng không rõ là bùn hay là gia vị, tóm lại dùng muỗng vớt một cái có thể vớt đầy muống, nhìn là hết muốn ăn, nhưng hai người vẫn ăn hết rồi.

Không biết thức ăn không tươi hay do ăn quá nhiều, Hứa Hạc về nhà bắt đầu tiêu chảy, lăn lộn đến nửa đêm mới ngủ được.

Ngày hôm sau sắc mặt trắng bệch, dưới mắt có vệt xanh lá rõ ràng, vừa nhìn là biết ngủ không ngon, đến công ty còn bị Hồ Lương trêu túng dục quá độ.

Hứa Hạc cũng không giải thích, miễn cho thầy nói cậu yếu ớt.

“Nghe nói ông chủ đổi người cậu biết không?” Hồ Lương hơi bất an, “Không biết ông chủ mới thế nào? Có dễ ở chung không?”

Đang nói đột nhiên cách đó không xa chạy tới một con mèo, màu trắng, chui từ dưới váy nữ hài tử ra.

“Mau bắt nó lại, đây là mèo của ông chủ mới!”

Mèo con nhỏ linh hoạt vô cùng, thích chạy từ dưới ống quần mọi người, rất khó bắt được, trơ mắt nhìn nó chạy sang bên này.

Hứa Hạc buông văn kiện trong tay, đang định đến bắt, ai biết mèo kia cư nhiên không né cậu, nhẹ nhàng nhảy vào trong ngực cậu.

???

Mèo này có phải tự nhiên quá rồi không?

Quen biết sao?