Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 93




Hứa Hạc tràn đầy cảm giác bất lực.

“Mau nói, đừng nghĩ giấu anh, ánh mắt anh sáng như tuyết, ngay cả ngày sản xuất in trên viền nắp chai còn bị anh lật ra, em nghĩ giấu được anh chắc?”

Hứa Hạc: “……”

“Điện thoại của một khách hàng.” Cậu cũng không muốn giấu Vương Tu, “Nói muốn bao nuôi em.”

“Ai?” Vương Tu nháy mắt cảnh giác lên.

Hứa Hạc làm công việc này đã làm hắn rất lo lắng, mỗi ngày buổi tối đều phải nhắn N tin hỏi xem Hứa Hạc còn tỉnh táo không? Về nhà không? Vì sao không trả lời tin nhắn linh tinh.

“Chị An Kỳ.” Người này Vương Tu cũng biết.

Vương Tu vội móc di động ra gọi điện thoại cho thư ký, “Alo thư ký sao? Giúp tôi tra thông tin của người gọi là chị An Kỳ, tôi cho cô ta một ngàn vạn, bảo cô ta cách bạn trai tôi xa một chút.”

Hứa Hạc: “……”

“Đừng làm loạn, em đã từ chối chị ấy rồi.”

Vương Tu lúc này mới ngắt điện thoại, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác nguy cơ, “Hứa Hạc, không thì anh cho em mượn chút tiền, em đi làm đầu tư đi, đừng làm ở quán bar nữa, anh siêu lo lắng.”

Hắn chưa nói bao nuôi, sợ đả kích đến lòng tự trọng của Hứa Hạc.

Hứa Hạc biết rõ, “Rồi nói sau.”

Cậu ngáp một cái, “Khuya rồi, hai ta đừng giày vò nữa, nhanh về ngủ thôi.”

Hứa Hạc chuẩn bị đưa Vương Tu về trước, nhưng Vương Tu muốn đưa cậu về, ý kiến hai người không hợp, đứng một bên mắt to trừng mắt nhỏ, trừng mắt nhìn nửa ngày.

“Thôi, anh đưa em về đi.” Hứa Hạc vẫn thỏa hiệp.

Dù sao cậu yếu hơn Vương Tu không chỉ một chút, làm người phải tự mình hiểu lấy.

Vì thế đưa cậu về trước, về đến nhà Hứa Hạc đơn giản rửa mặt một chút rồi mở phát trực tiếp, hai tiếng theo thường lệ.

Di động đặt trên bàn vẫn đang kêu, trên màn hình hiện người gọi là chị An Kỳ, Hứa Hạc không nhận, bị cô ta gọi tới tắt máy, bỏ lỡ điện thoại của Vương Tu.

Vương Tu hiện tại là tổ tông nhỏ, không nhận điện thoại là hắn sẽ một giây mở ra hình thức Đường Tăng 99+.

【 Hứa Hạc, sao điện thoại em luôn đường dây bận? 】

【 là tên không biết xấu hổ nào quấn lấy em? 】

【 hai người có phải đang gọi điện thoại không? 】

【 vì sao không trả lời anh? 】

【 có phải chột dạ không? 】

【 gửi nhiều như vậy một câu cũng không trả lời, làm anh rất mất mặt á! 】

【 ai nha, tức chết anh, anh đã nhắc nhở em như vậy mà còn không trả lời. 】

【 anh giận rồi! 】

【 giận đến nỗi ký tự cũng không muốn gõ! 】

【 anh vẫn nên gõ một cái đi. ( ⊙v⊙) 】

Hứa Hạc: 【……】

【 Hứa Hạc, sao em còn chưa ngủ? 】 Vương Tu một giây trả lời lại.

Hứa Hạc: 【 nghe nói người nào đó giận đến nỗi ký tự cũng không muốn gõ, cho nên lên nhìn xem. 】

【 nói bậy, rõ ràng là lên nhìn mới biết anh giận đến nỗi ký tự cũng không muốn gõ. ( ⊙v⊙) 】

Hứa Hạc không phản bác, 【 ừm, anh nói đều đúng. 】

Cậu lại hỏi, 【 còn giận không? 】

【 giận chứ, em không nhận điện thoại của anh. 】

Hứa Hạc bỏ thêm một câu, 【 em không nhận điện thoại của người nào cả, cho nên đừng tức giận, mau đi ngủ. 】

【 ò. 】 Vương Tu một giây hết giận, 【 thế anh đi ngủ đây. 】

【 được, em cũng đi ngủ. 】 Hứa Hạc cũng không chịu nổi ngủ mất.

Ngày hôm sau bộ ba đến trễ.

Hứa Hạc đến trễ, Vương Tu đến trễ, Trương Nam Sinh cũng đến trễ.

Hứa Hạc là do phát trực tiếp quá muộn, Vương Tu chờ cậu trả lời quá muộn, Trương Nam Sinh suốt đêm chơi game.

Ba người một trước hai sau lại đến cổng trường, quân huấn ngày thứ hai đã đến trễ, nói ra có chút mất mặt, nhưng cổng đã bị khóa, không vào được.

Bảo vệ bắt chéo chân ngồi ở cổng phơi nắng, Vương Tu bằng khí chất cao lãnh, vèo vèo phóng đao, thành công dọa bảo vệ phải mở cửa.

Hứa Hạc dựa vào danh hiệu ‘học sinh ba tốt’, cụp mi rũ mắt đứng ở kia khiến bảo vệ mở cửa cho vào.

Đến phiên Trương Nam Sinh, hắn tức giận gọi, “Ông già, mở cửa cho cháu.”

Bảo vệ không để ý đến hắn.

“Nhanh lên, cháu phải quân huấn.”

Bảo vệ vẫn không để ý tới hắn.

“Oa, sao bác có thể đối xử bất công như thế? Có tin cháu đi tố cáo bác với hiệu trưởng không.”

Bảo vệ lấy chổi lớn từ góc tường ra.

“Làm gì vậy? Thẹn quá hóa giận còn muốn đánh cháu?”

Bảo vệ cố ý mở cổng chạy theo đuổi đánh hắn, cái chổi vung lên, Trương Nam Sinh không có vũ khí, gấp như lửa đốt m.ông vừa dùng tay chống đỡ, vừa định vòng qua hắn chạy vào cổng.

“Cháu nói cho bác biết, nếu không phải thấy bác lớn tuổi thì cháu đã sớm đánh trả.” Đánh không lại còn cậy mạnh buông lời hung ác.

“Ai nha ai nha, bác đánh thật đấy à?”

“Bác đánh cái nữa thử xem, cháu thật sự sẽ đánh trả đấy.”

Hắn ngoài miệng nói hung ác nhưng trên thực tế chân vẫn luôn lùi về sau, “Được rồi, hôm nay tha cho bác, cháu trèo tường vậy.”

Nói xoay người rời đi, bác bảo vệ dù sao cũng lớn tuổi, không đuổi kịp hắn, thấy hắn đi rồi cũng thả lỏng, ai biết Trương Nam Sinh đột nhiên quay lại, từ một bên góc chết nhanh chóng lách vào cửa.

Hắn tương đối nghịch ngợm, còn nhốt bảo vệ ở ngoài cửa.

Bảo vệ lấy cái chổi đánh hắn, không cẩn thận đập vào cánh tay, lưu lại vài vết máu nhỏ.

Hắn lấy cái này làm chứng, nói dối là trên đường bị chó cào, nhất quyết phải đến phòng y tế tiêm vắc-xin phòng bệnh, tránh được một kiếp.

Vừa vào cửa phát hiện Hứa Hạc bình yên nằm ở trên giường phòng y tế.

Trương Nam Sinh: “……”

Hắn trăm cay ngàn đắng mới trà trộn được vào, Hứa Hạc lại nhẹ nhàng vào được, đãi ngộ khác biệt này quả thực làm lòng người chua xót.

“Tôi thiếu máu ngất đi, bị bạn học cõng tới đây.”

Phòng y tế rất nhỏ, để không ảnh hưởng người bệnh nghỉ ngơi, ở giữa treo cái mành, mành bị người kéo ra, lộ ra mặt Vương Tu.

Trương Nam Sinh: “……”

Mình thì cực khổ trà trộn, hai người bọn họ nói vào là vào được?

Bác sĩ mặc áo khoác trắng đi tới, kiểm tra đơn giản cho hắn, Hứa Hạc bên kia đang truyền nước bổ sung đường glucose, Vương Tu ở cạnh cậu.

Trốn quân huấn là rất nghiêm trọng, nhưng Vương Tu không sợ, tập hít đất hay chạy bộ đều được, dù sao ngày thường hắn cũng tập.

Hứa Hạc bởi vì đến trễ nên giả vờ, bản thân không có vấn đề gì, chỉ là lúc chạy gấp tới sắc mặt hơi trắng bệch, tim đập không bình thường, lại bởi vì có bệnh thiếu dinh dưỡng cộng thêm thiếu máu nên bác sĩ mới giữ cậu lại.

Thật ra cậu không cần người trông, nhưng sao Vương Tu có thể bỏ lỡ cơ hội này, dọn cái ghế ngồi bên cạnh, một chốc lột quýt, một lát lại gọt táo.

Quầy bán quà vặt của trường có bán, giống như siêu thị ở bên ngoài, buôn bán rất tốt, dù sao học sinh rất nhiều, hơn nữa toàn là người giàu có.

Hứa Hạc nằm trên giường bệnh, trên người đắp chăn, tay trái truyền nước, tay phải chơi di động, còn có Vương Tu đút ăn, vô cùng thoải mái.

Bên kia một mình Trương Nam Sinh đáng thương ghé trên giường, bác sĩ lấy ra kim tiêm to như chọc heo, dọa hắn run rẩy, “V~, tiêm vắc-xin phòng bệnh dùng kim tiêm lớn như vậy?”

Hắn cũng không phải chưa từng tiêm vắc-xin, trước nay chưa từng thấy ống tiêm lớn như vậy.

“Tôi ít đọc sách bác sĩ đừng có lừa tôi!”

Bác sĩ mang khẩu trang, bình tĩnh lừa dối, “Đây là loại mới ra, một tiêm bảo đảm bệnh gì cũng khỏi.”

Trương Nam Sinh không tin, “Bác sĩ thử xem.”

“Tôi đâu có bị chó cắn.” Bác sĩ trả lời đương nhiên, “Nhanh lên, cởi quần.”

???

“Tiêm vắc-xin phòng bệnh phải cởi quần?” Không phải tiêm cánh tay sao?

“Chẳng lẽ cậu cho rằng tiêm cánh tay là được?”

Trương Nam Sinh: “……”

“Đây vắc-xin loại mới, dùng kiểu mới.” Bác sĩ thúc giục hắn, “Nhanh lên, cởi quần, nằm im.”

Trương Nam Sinh kéo chăn không chịu.

“Không phối hợp đúng không?” Bác sĩ phát uy, “Vậy tôi gọi giáo viên tới, nói cậu chẳng làm sao hết, chỉ là trốn học.”

Trương Nam Sinh vội nằm xuống, “Thế bác sĩ tiêm đi.”

Bác sĩ xốc chăn lên, kéo quần hắn xuống lộ ra nửa cái m.ông, “Bắt đầu tiêm nhé.”

“Tiêm thì tiêm đừng có nói cho tôi!” Trương Nam Sinh nghiến răng nghiến lợi.

Bang!

Bác sĩ đánh vào m.ông hắn, “Thả lỏng, gồng như vậy nhỡ kim gãy bên trong thì sao?”

Trương Nam Sinh: “……”

Hắn suy nghĩ xong vẫn hỏi ra băn khoăn trong lòng, “Nếu trước kia từng tiêm vắc-xin phòng bệnh, giờ tiêm nữa có vấn đề gì không?”

“Cái gì?” Bác sĩ giật mình, “Trước kia cậu từng tiêm vắc-xin phòng bệnh?”

Trương Nam Sinh gật đầu, “Đúng vậy, làm sao thế? Tiêm rồi không thể tiêm nữa?”

Nhìn bác sĩ có vẻ rất nghiêm trọng, Trương Nam Sinh hơi căng thẳng.

“Cậu nói xem?” Bác sĩ thu kim, “Vốn dĩ đã không thông minh, tiêm một cái lập tức biến đầu heo.”

Phốc phốc!

Hai người xem bên ngoài không nhịn được cười ra tiếng.

“Cười cái gì? Tôi có tiêm đâu.” Trương Nam Sinh bất mãn.

Hứa Hạc cạn lời, “Cậu còn chưa nghe ra sao? Bác sĩ đang trêu cậu đấy.”

Bác sĩ kia đã cầm công cụ đi ra ngoài, áo blouse trắng chợt lóe.

Trương Nam Sinh cẩn thận nghĩ lại, từ lúc lấy cái ống kim to là bắt đầu thấy không đúng rồi.

“Tôi đi tìm hắn tính sổ!” Nói rồi đứng dậy, xỏ giày xuống đất.

“Được rồi.” Hứa Hạc gọi hắn lại, “Hắn cho cậu ở lại là tốt tồi.”

Trương Nam Sinh một lần nữa nằm về, “Nói cũng đúng.”

Bị đùa giỡn và quân huấn, cái nào nhẹ hơn vừa nhìn là biết.

“Nói như vậy thì hôm nay tôi không cần quân huấn?”

Hứa Hạc nhún vai, “Ai biết, phải xem bác sĩ nói thế nào.”

Trương Nam Sinh thông suốt, hôm nay hắn có phải quân huấn hay không tất cả đều dựa vào một câu của bác sĩ.

“Vậy tôi đi lấy lòng.” Nói rồi xuống giường, cầm trái cây trên tủ đầu giường Hứa Hạc, đi ra ngoài thu mua bác sĩ.

“Bác sĩ chơi game không?”

“Tôi dẫn anh.”

“Kỹ thuật của tôi lợi hại lắm.”

Bác sĩ mang khẩu trang nên không thấy không rõ mặt, chỉ có một đôi mắt đen nhánh lóe sáng.