Bảo Bối Nhỏ Của Tổng Tài Lưu Manh

Chương 1: Chương 1




Tại sân bay thành phố B, có một nữ nhân thân hình nhỏ nhắn,đáng yêu, cô đeo chiếc kính râm bản to, lộ ra gương mặt thanh thoát đã che đi một nữa, nhưng không cản được sự xinh đẹp của cô. Cô bước ra khỏi sân bay chuẩn bị bắt taxi về nhà,bao năm cô du học ở nước ngoài cuối cùng cũng về nước, điều này làm cô rất vui, vì gặp lại ba mẹ của cô,cùng với hai cô bạn thân thiết của cô. Bắt được taxi cô liền lên xe ngồi, trên đường cô nhìn cảnh vật xung quanh rất tao nhã,nhiều năm không về bây giờ đã đổi mới hoàn toàn,làm cô không nhận ra, nghe bác tài nói lại cô mới biết con đường này đã thay đổi từ nhiều năm trước.

Đến nơi, cô xuống xe lấy vali của mình ra,rồi đứng trước cổng biệt thự ấn chuông, người làm trong nghe tiếng chuông liền chạy ra ngoài xem ai đến,cô người làm đi ra tới cổng mở cửa ra thấy cô,thì có chút không nhận ra cô,lý do cô đeo kính đã che đi nữa khuôn mặt nên không nhận ra là phải. Cô tháo kính ra nhìn cô người làm mỉm cười nói.

-- Chị không nhận ra em sao ?

-- Cô là...

-- Ầy, em là tiểu thư Châu gia, Châu An Nhiên đây.

-- Aa..là tiểu thư sao ? Làm tôi nhìn cô mãi mà không nhớ ra ai,trông cô khác hẳn ra.

-- Hihi, mà chị không cho em vào nhà sao ?

-- A..quên mất xin lỗi tiểu thư mời cô vào trong, lão gia với phu nhân ở trong phòng khách.

-- Được, nhờ chị kéo hộ em cái vali nhé.

-- Cái đó là bổn phận của tôi cô vào trong đi.

-- Vậy phiền chị rồi.

Cô đi vào biệt thự, cô người làm mới đầu không nhận ra cô vì cô khác hẳn lúc còn ở đây,một lúc sau mới nhớ ra cô, cô đi vào trong thấy ba mẹ của mình đang uống trà xem tin tức, cô rón rén đi vào muốn tạo bất ngờ cho ba mẹ mình. Cô bước đến cửa liền nghiêm túc chỉnh giọng mình lại rồi lên tiếng.

-- Chào Châu lão gia, Châu phu nhân, con Châu An Nhiên đã về.

Lúc này ba mẹ cô đang bất động,mẹ cô quay ra hướng cửa nhìn thấy cô thì vui mừng không thôi,bà đứng dậy đi lại ,cô cũng chạy lại chỗ bà, hai mẹ con ôm nhau thấm thiết vui mừng,bà nhìn cô từ trên xuống dưới không khỏi đau lòng,cô ốm đi rồi.



-- Con về sao không báo cho ba mẹ biết.

-- Con muốn tạo bất ngờ cho ba mẹ mà.

-- Đứa con gái ngốc bao nhiêu năm mới chịu về.

-- Không phải bây giờ con về rồi sao ?

-- Ừm về rồi, nhìn đi con ốm đi nhiều rồi.

-- Thì giờ con về rồi mẹ phải tẩm bổ cho con đó.

-- Được.

Hai mẹ con nói chuyện với nhau,quên mất người quyền lực đang ngồi ở đó, nhìn hai mẹ con cô nói chuyện mà quên mất người ba đang nhìn hai người, mà bất lực không thôi, ông ho vài cái rồi lên tiếng nói.

-- Khụ...khụ... hai người xem tôi là không khí sao ?

Bà và cô đang nói chuyện thì nghe tiếng ông thì dừng lại, nhìn qua ông, thấy ba cô đang giận dỗi thì bật cười đi lại chỗ ông ngồi xuống ôm ông nói.

-- Ba à con nhớ ba lắm.

-- Nhớ ông già này mà hai mẹ con hai người xem tôi là không khí không ngó ngàng gì ?

-- Con nào có, chỉ là con vui quá thôi,ba đừng giận mà.

Cô nhõng nhẽo với ông ,chu môi lên nhìn ông triều mến ,đôi mắt thì chớp chớp liên tục, đến nổi ba cô cũng muốn giận cũng không được, ai bảo cô là con ông làm gì ? Lại thừa hưởng sự xinh đẹp, tinh nghịch của ông bà thời còn trẻ.



-- Thôi được rồi cô nương, cô đừng nhõng nhẽo nữa.

-- Con chỉ nhõng nhẽo với ba thôi.

-- Con làm vậy mẹ con sẽ ghen đấy.

Cô nhìn qua bà,thấy bà mỉm cười nhìn hai ba con nói chuyện, nghe câu ba cô nói vậy bà lên tiếng nói.

-- Tôi già rồi không dám ghen với cô công chúa nhỏ của ông đâu.

-- Vậy sao ? Tôi tưởng bà ghen lắm chứ,lúc con bé chỉ mới ba hay bốn tuổi cứ quấn lấy tôi đến nổi bà muốn tống con bé đi kia mà.

-- Cái đó là hồi còn trẻ ,bây giờ già hết rồi còn ghen gì nữa.

-- Haha bà đâu có già còn trẻ kia mà.

-- Ông này con bé còn ở đây đấy.

Cô nhìn ba mẹ của mình vẫn ân ái vui vẻ như vậy thì rất vui, tuy ba mẹ cô đã ngoài năm mươi,nhưng vẫn còn rất trẻ, trông hai người như một cặp vợ chồng son mới cưới vậy, cô nhìn mà cũng ganh tị, không biết bao giờ cô có một người đàn ông giống như ba cô vậy ,nghĩ đến đó thôi gương mặt cô trùng xuống không thôi. Mẹ cô thấy cô cần nghỉ ngơi nên nói với cô.

-- Con lên phòng nghỉ ngơi đi,chút nữa mẹ gọi con xuống ăn trưa.

-- Dạ con đi lên phòng đây,không làm phiền ba mẹ ân ái với nhau.

-- Con nhỏ này.

Cô đi lên lầu không quên chọc bà,lên phòng, căn phòng vẫn y như vậy không thay đổi gì ? Mau chủ đạo chỉ có hai màu, màu trắng và xanh lá, cô nằm trên giường mềm mại, cơ thể mệt nhoài đã được nghỉ ngơi, cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho hai cô bạn thân của mình, rồi nằm trên giường nhắm mắt tỉnh dưỡng một chút, nhưng không ngờ cô đã ngủ quên đi.