Bảo Bối Nhỏ Của Tổng Tài Lưu Manh

Chương 2: Chương 2




Cô nằm ngủ đến giờ ăn cơm,mẹ cô lên phòng gọi cô xuống dùng cơm,bà bên ngoài gõ cửa rồi lên tiếng.

-- Nhiên nhi ra dùng cơm đi con.

Bên trong cô vẫn đang ngủ,nghe tiếng mẹ cô liền tỉnh dậy,gương mặt vẫn còn ngái ngủ lên tiếng nói.

-- Con biết rồi, mẹ xuống dưới trước đi con xuống sau.

-- Nhanh lên đấy.

-- Dạ.

Bà nghe vậy liền đi xuống dưới nhà,còn cô thì lết người vào trong phòng tắm, rửa mặt cho tỉnh táo rồi lấy một bộ đồ thoải mái, sau đó đi ngược vào trong tắm, đồ cô chọn cũng rộng rãi thoáng mát, một cái đầm dài xuống tận đầu gối, trên áo còn có hình của chú gấu trông rất dễ thương . Tóc được cô bới lên thành một cục ,vài sợi tóc rơi xuống hai bên thái dương và phía sau cố cô,tạo nên nét tinh nghịch trong sáng vui tươi trên người cô.

Cô bước xuống nhà thấy thức ăn được bày ra bàn,ngửi được hương thơm từ thức ăn, bụng cô bắt đầu reo lên,không cưỡng lại được cô liền đi xuống, thấy ba cô phụ mẹ cô chuẩn bị thức ăn, thì biết bữa ăn hôm nay ngon đến cỡ nào,vì có sự yêu thương trong món ăn mà ba và mẹ đã nấu.Thấy cô đứng đó ngây người bà liền lên tiếng.

-- Còn không mau lại đây, đứng đó mà ngây người ra.

-- Dạ con tới liền.

Cô vui vẻ đi lại phụ ba mẹ rồi chuẩn bị dùng cơm,tất cả mọi thứ đã xong xuôi, cả nhà ba người bắt đầu dùng cơm với nhau,đây là bữa cơm sau mấy năm cô đi du học mới về, nên không khí trong phòng ăn vô cùng vui nhộn. Ăn xong cô lên phòng dọn dẹp lại quần áo của mình bỏ vào tủ,làm xong hết thì điện thoại cô reo lên ,nhìn vào màn hình là cô bạn thân thiết của cô gọi đến,cô mỉm cười ấn nút nghe.

-- Alo cho hỏi ai gọi số này vậy ?

-- Châu An Nhiên cậu đang đùa mình à.

-- Nào dám chứ.

-- Cậu mà không dám,về nước cũng không gọi nói một tiếng.

-- Hì thì mình cũng nhắn tin với cậu rồi đó.



-- Nhắn con khỉ về rồi mới nhắn.

-- Được rồi, mà cậu gọi cho mình có gì không ?

-- Thì rũ cậu tối nay đi chơi.

-- Tối nay sao ? Hừm... được rồi nói địa điểm đi.

-- Chút nữa mình nhắn cậu,bây giờ mình có việc tối găp.

-- Ok.

Kết thúc cuộc gọi với cô bạn Lý Mỹ, bạn thân hồi cấp hai và ba của cô, sau khi học hết cấp ba thì cô đã ra nước ngoài du học, dù như vậy cô và hai người bạn của mình vẫn liên lạc với nhau,đến bây giờ cũng vậy có thể nói thân hơn chữ thân , như là chị em người nhà với nhau .

Đến tối cô chuẩn bị sửa soạn để đến buổi hẹn, trong khi đó cô mới về nước và đường xá bây giờ cũng đổi mới nên đã nhờ Lý Mỹ đến rước cô. Cô chuẩn bị xong hết rồi mới đi xuống nhà,xin phép ba mẹ cô xong rồi mới đi,ra đến cổng đã thấy Lý Mỹ ở đó đợi cô,Lý Mỹ thấy cô thì mỉm mai cô.

-- Trễ mười phút rồi, giờ này mới ra.

-- Hì thôi mà giờ đi thôi.

-- Lên xe đi.

-- Ok you.

Cô lên xe ngồi rồi chuẩn bị đến điểm hạn,trên đường đi cô nhìn xung quanh phong cảnh bên ngoài cũng rất náo nhiệt, Lý Mỹ thấy cô không nói gì liền lên tiếng hỏi.

-- Về đây cậu có dự định gì không ?

-- Cũng chưa biết nữa.

-- Bà cô à, cậu học bên kinh tế kiêm luôn thiết kế mà chưa biết làm gì ?



-- Học thì học nhưng mình không biết là xin việc vào công ty nào ?

-- Công ty nhà cậu để chưng à.

-- Mình muốn tự làm,không muốn nhờ thế lực gia đình mình.

-- Ý cậu là tự lực gánh sinh.

-- Đúng vậy.

-- Ừm..cũng tốt.

Hai người nói chuyện rơm rã với nhau thì cũng đến nơi, điểm hẹn là một quán bar nổi tiếng, rất nhiều thiếu gia,tiểu thư gia đình cao quý đều hội tụ đến đây ăn chơi, một quán bar nổi tiếng có tầm ảnh hưởng rất cao,vị chủ của quán bar này vô cùng nổi danh không ai không biết đến, một người băng lãnh luôn giải quyết mọi chuyện rất nghiêm khắc và trừng trị những kẻ đó một cách ghê rợn. Nói đến đây cũng đã lạnh xương rồi.

Cô và Lý Mỹ bước vào trong đi ngang qua những gương mặt ăn chơi tay tiếng, đều phải dừng lại ngắm nhìn cô và Lý Mỹ, nhan sắc không kém cạnh ai. Cô thì không quá cầu kì, đồ cô mặc chỉ có một tông màu đen ,được mặc lên người cô đều rất nổi bật, vì nước da của cô đã trắng sẵn nên cô mặc gì đều cảm thấy vô cùng đẹp. Cả hai đi lại bàn thấy cô bạn còn lại đang chờ hai người, đến chỗ cả hai ngồi xuống rồi mới kêu đồ uống, kế đó có một luồng khí vô cùng lạnh không ai khác là cô bạn Tô Nhã Hân. Cô thấy không khí không được ổn nên nói chuyện trước cho chắc ăn.

-- Hân Hân cậu đừng nhìn mình như vậy mà.

-- Châu An Nhiên cậu còn nói về nước không báo ai một tiếng thì thôi đi, đã vậy hai cậu còn đến trễ bắt mình chờ như thế này.

-- Hân Hân xin lỗi mà,đừng giận mà hay mình lấy rượu tự phạt nha.

-- Mình cũng vậy một ly,cái này mình cũng không muốn đến trễ đâu tại An Nhiên.

Cô và Lý Mỹ cùng lấy rượu để tự phạt mình, ai không biết Tô Nhã Hân phải nói là một bà chằng chứ, cô thấy như vậy cũng hơi sợ dù biết tính cách là như vậy, nhưng cô không muốn bị ăn thịt sớm bởi đi trễ như vậy, tuổi đời của cô còn đang xuân xanh tươi đẹp, chưa muốn đi sớm. Uống xong ly rượu đó thấy tâm tình Tô Nhã Hân cũng đã ổn hơn thì cũng bớt lo .

Châu An Nhiên

Lý Mỹ

Tô Nhã Hân