Bảo Bối, Yêu Lại Từ Đầu Được Không?

Chương 27: Về thôi mẹ




Hạ Như Nguyệt ngồi dưới bóng cây hoàng yến một lúc nữa, rồi cô cũng đứng dậy đi về. Tính ra cô chưa bao giờ ghé thăm công ty LN của mẹ mình lần nào, nghĩ là làm, Như Nguyệt cô phóng chiếc BMW đến công ty tìm mẹ mình.

Nguyễn Bích Hợp từ sau khi ly hôn tới giờ đã được cha giao cho quản lí một công ty trong tập đoàn, chuyên làm đồ thủ công mỹ nghệ. Từ ngày có cô về quản lí thì công ty ngày càng phát triển hơn, chẳng mấy chốc đã trở thành một công ty đứng đầu giới mỹ nghệ ở Việt Thành, là cánh tay đắc lực của Nguyễn Ngọc gia.

Hạ Như Nguyệt đeo kính đen xách theo chiếc túi tự thiết kế riêng tiến vào LN, bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía cô mà cảm thán

"Ôi, chị gái kia xinh quá đi mất"

"Chị ấy chăm da kiểu gì mà mướt quá đi thôi"

"Chiếc túi kia, không phải thiết kế độc quyền của nhà thiết kế trẻ Luna sao, cô ấy đeo nó nhìn hợp cực luôn ấy"

Hạ Như Nguyệt lướt qua họ mà không ngần ngại vẫy tay chào như đại minh tinh. Đúng ở Paris cô cũng luôn được săn đón như vậy, chỉ là cô luồn đeo kính nên khi bỏ kính ra không ai nhận ra cô thôi.

Cô đang tiến vào phía trong thì nhân viên lễ tân ngăn lại

"Thưa cô, cô đến đây có việc gì không ạ, đã có giấy mời hẹn gặp vị sếp nào chưa ạ"

"Chủ tịch, cô không cần thông báo đâu, cứ để tôi tự lên tạo bất ngờ cho bà ấy"

Nhân viên ở đây chỉ biết mặt Phương Nga, Anh Thư hay Nguyên Khải chứ đã gặp đại tiểu thư bao giờ đâu mà họ biết được. Vì sợ mắc lỗi nên nhân viên lễ tân không thể nào đề Như Nguyệt lên trên được.

"Thưa cô, muốn gặp chủ tịch thì phải hẹn trước ạ. Không thì cô ngồi đây đợi chút, để tôi thông báo cho chủ tịch"

"Được rồi, vậy tôi đành đợi vậy"

Nhân viên đó đang loay hoay để gọi cho thư kí chủ tịch thì bắt gặp thư kí Hà đi vào.

"Chị Hà ơi, có cô này muốn gặp chủ tịch."



Nguyễn Thu Hà quay sang nhìn cô gái đang ngồi trước mặt thì nhận ra ngay Như Nguyệt. Không sai đây chính là

Nguyễn Thu Hà thường xuyên đấu khẩu với cô trong suốt những năm cấp 2, cũng là người cô đã cứu mạng năm xưa.

"A Nguyệt, cậu về nước bao giờ đó"

"Vừa về hôm trước thôi"

"Vậy mà tớ không biết gì hết luôn á"

"Cậu là người đầu tiên biết đó, giờ thì tớ gặp chủ tịch được chưa"

"Cậu đi đi, phòng chủ tịch ở tầng 9"

Hạ Như Nguyệt vừa rời đi, cô nhân viên lễ tân kia vội chạy ngay ra cầm lấy tay Thu Hà.

"Chị Hà, cô ấy là ai mà chị lại để lên phòng chủ tịch, lỡ như..."

Nguyễn Thu Hà bật cười quay sang ghé sát vào tai người âng đứng bên cạnh nói: "Đại tiểu thư đấy, lần sau cô ấy đến đón tiếp cho cẩn thận"

Lúc này cô nhân viên với ngớ người ra, thở phào nhẹ nhõm vì may quá bản thân vẫn chưa làm gì nên tội với tiểu thư, không thì công việc này của cô cũng coi như bỏ.

Hạ Như Nguyệt bước tới trước cửa phòng chủ tịch, cô đẩy cửa đi vào thấy một người phụ nữ độ tuổi trung niên đang tất bật làm việc trên chiếc ghế chủ tịch.

"Mami, nghỉ ngơi đi ạ"

"Con đến đây làm gì đó, sao không ở nhà nghỉ ngơi đi"

"Con nhớ mẹ rồi"



"Nỡm ạ, qua đây, uống cafe không?"

"Con không, mẹ làm việc suốt từ sáng rồi mẹ nghỉ đi ạ, để con xem sổ sách cho"

"Đấy, lại đối chiếu giúp mẹ đi"

Hạ Như Nguyệt vui vẻ ngồi đối chiếu sổ sách cho mẹ mình, dáng vẻ cô ngồi đó thật sự rất giống mẹ mình, khiến cho cô Bích Hợp nhìn con gái cặm cụi làm việc mà thầm vui trong lòng. Cuối cùng cô cũng thể thấy đứa con gái của mình bình bình an an mà làm điều mà con bé yêu thích.

Hạ Như Nguyệt làm việc ở đó đến tận chiều cùng với mẹ mình. Hai mẹ con cuối cùng cũng kết thúc một đống việc bộn bể, vậy nên Như Nguyệt quyết định đưa mẹ mình đi xả stress một chút. Cô lái xe đưa mẹ mình tới tiệm spa của Thanh Thảo, vì cô đã đặt lịch trước rồi nên vừa vào cái đã được phục vụ tận tình. Thanh Thảo giờ đã là chủ tịch của chuỗi spa Lityal có đến tận gần trăm spa lớn nhỏ trên khắp cả nước. Hạ Như Nguyệt chọn bừa một cái ở Việt Thành chắc không đen đến nỗi gặp cô bạn của mình đâu nhề. Vì lần này cô về nước bạn bè cô vẫn chưa cho ai biết hết.

Hơn hai tiếng sau, cuối cùng cũng xong, đứng trước quầy thanh toán cô rút ra tấm thẻ đen quyền lực khiến mấy nhân viên lễ tân phải làm ngay thẻ vip cho cô. Thanh toán xong cô quay sang nói với mẹ mình.

"Về nhà thôi mẹ"

Hai mẹ con vừa quay người ra về thì lại bắt gặp ngay một người quen cũ, bà ta là Trần Hồng, là vợ sau của cha cô, à không, là ả đàn bà đê tiện năm xưa đã cướp mất cha cô.

Hai người phụ nữ từng chung chồng chạm mặt nhau ở đây khiến cho bầu không khí trở nên hết sức căng thẳng.

Đúng, chính bà ta là người đã phá hoại gia đình cô, là người dẫn cha cô vào con đường ăn chơi hưởng lạc. Từng chút từng chút một, bà ta bào mòn hạnh phúc gia đình cô để đem lại hạnh phúc cho mình và đứa con hoang đó.

Đúng thật là ghê tởm, vậy mà có người còn không biết xấu hổ mà cứ xán lại vào người cô Bích Hợp.

"Ây da, chị Hợp lâu ngày không gặp chị, chị vẫn khỏe chứ"

"Cảm ơn cô, nhờ phước của các người mà tôi càng ngày càng ổn"

"Được vậy thì tốt chị ạ, em với anh Phương cũng ngày ngày mong chị và các cháu về Hạ gia chơi, tuy không bằng khi trước nhưng giờ cũng khá giả. A Nguyệt à con về nước bao giờ đấy sao không về thăm bà, cha con với

Phương Lan (Hạ Phương Lan, con riêng của cha cô với người phụ nữ này, là đứa con nghiệt chủng ra đời khi mẹ cô cũng vừa sinh Hạ Anh Thư "