Bạo Quân Vô Địch

Chương 81: Quái quỷ gì thế này!




Nhìn thấy mười ngàn tên mặc đồ đen đẳng đẳng sát khí trước mặt, cậu hai Long suýt nữa thì hồn phi phách tán.

Quái quỷ gì thế này!

Thẳng họ Diệp này thật không làm theo lẽ thường!

Mày chỉ đi ăn nướng thôi mà cũng dẫn theo mười ngàn đàn em à!

Điên rồi hả?!

“Hữ! Diệp Phàm, mày có nhiều người thì làm sao? Tao đây có hơn chục người tu luyện đấy, cho dù mày có gấp mười người, tao cũng khiến các mày bỏ mạng hết đấy!"

Hắn ta không nhận định ra tình thế, tưởng rằng bọn mặc đồ đen kia toàn là người thường.

Phải biết rằng, dù chỉ là người tu luyện cấp thấp nhất, cũng đủ sức hạ được hàng trăm người thường.

Hơn nữa, trong đám người mà hẳn ta đưa tới, có tới mười mấy người đã đạt đến cấp độ võ sư, một địch nghìn người vẫn quá dễ dàng.

Lúc này, một tu sĩ trung niên ở sau lưng cậu hai Long, sắc mặt nghiêm trọng, bước lên trước khế nói:

"Cậu hai, mười ngàn tên mặc đồ đen kia toàn là người tu luyện! Một tên tùy tiện nào cũng không kém hơn tôi đâu!"

Cái gì?!

Cậu hai Long bị dọa sợ đến mức tè ra quần.

Phịch một tiếng.

Trực tiếp ngã lăn ra đất, sắc mặt tái nhợt như người chết vậy.

Gã tu sĩ trung niên này chính là vệ sĩ hộ thân mạnh nhất của hẳn ta, đã lên tới võ sư trung cấp.

Thế mà đối phương lại có tới mười ngàn tên, bất cứ tên nào cũng mạnh hơn thuộc hạ mạnh nhất của chính mình!

Vậy thì còn chơi cái quái quỷ gì nữa?

Đây chỉ đơn giản là việc sắp bị đánh tan xác mà. thôi!

Diệp Phàm lạnh lùng cười nhạt nhìn cậu hai Long:

“Cậu hai Long à, đừng có ngẩn ra thế, hãy thực hiện lời hứa đi!”

"Cái này...”



Cậu hai Long vô cùng buồn bực.

Chẳng lẽ hắn ta phải thật sự quỳ xuống gọi Diệp Phàm là ông nội à?

Như vậy sau này ở Giang Thành, hẳn ta còn mặt mũi gì để ra đường nữa?

Cậu hai Long cần răng, bảo thuộc hạ đỡ mình dậy.

Rồi nhìn Diệp Phàm một cách hung hãng, mạnh miệng nói:

"Họ Diệp kia, mày cố tình lập mưu để đả kích tao đúng không? Xem ra mày là người long muông dạ thú, muốn đối nghịch với nhà họ Long tao, một mình xưng bá ở Giang Thành, đúng không?”

Cậu hai Long càng nói càng cảm thấy đúng là như vậy.

Hắn ta cảm thán mình thật quá thông minh.

“Thẳng họ Diệp kia, bố mày nói thật cho mày hay, nhà họ Long tao có nền tầng và sức mạnh to lớn, vượt xa khỏi tăm tưởng tượng của mày đấy!"

“Trước đây, nhà họ Long chỉ là khiêm tốn mà thôi, nhưng chỉ cần anh trai tao quay về, thì sau này Giang Thành sẽ thuộc về nhà tao!"

Hắn ta càng nói càng hăng.

Thậm chí cảm giác sợ hãi lúc nấy cũng giảm đi phần nào.

Diệp Phàm nhìn cậu hai Long phun nước bọt tung tóe như đang tự mê hoặc bản thân, không khỏi lắc đầu bĩu moi.

Con hàng này đúng là một nhân tài.

"Cậu hai Long, nói đi nói lại, thật sự nghĩ nhà họ Long có một Long Ngạo Thiên là có thể che trời sao?”

"Xem bộ dạng của mày, hẳn là đã làm không ít chuyện khinh người bắt nạt phụ nữ rồi đúng không?”

Diệp Phàm nheo mắt, giọng nói bỗng cao vút:

"Mà còn nói Giang Thành là của nhà họ Long nữa, có hỏi ý kiến dân chúng Giang Thành chưa?!”

Lúc này, trên đường phố Gia Tân có không ít người đang ăn đồ nướng, đều là người thuộc tầng lớp lao động cơ bản.

Ngày thường, người nhà họ Long cứ làm mưa làm gió, không ai dám hó hé gì cả.

Nếu Giang Thành mà trở thành của nhà họ Long thật, thì bọn họ khác nào nô lệ bị ngược đãi bắt nạt đến chết?

Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục giao hàng, thu hết dũng khí hô lên:



"Diệp tiên sinh, con gái tôi mới bị bọn chúng hại chết không lâu, xin ngài ra tay làm chủ cho chúng tôi!"

Mọi người đều có tâm lý đám đông.

Chỉ cần có người khởi đầu, lập tức vô số người khác nối tiếp bày tỏ phẫn nộ và kiện cáo.

Thậm chí có người nói một hồi lại khóc than như không muốn sống nữa vì bị đàn áp bắt nạt quá tàn nhãn

Dần dần, tất cả tội lỗi của cậu hai Long đều được phơi bày trước mọi người!

Diệp Phàm nhìn cậu hai Long, vẻ mặt lạnh lẽo. hơn.

“Cậu hai Long, cuộc đánh cược kia thì khỏi cần thực hiện nữa, tao đã đổi ý rồi”

"Nếu để thứ rác rưởi như mày sống tiếp, đó mới là tai họa cho dân chúng!"

Ánh mắt của anh lạnh như lưỡi dao, đã động sát tâm!

Trong giây lát, nhiệt độ trên con phố giảm sút đột ngột.

Tất cả mọi người đều rùng mình run lên, cảm giáo như tuyết rơi giữa tháng sáu vậy.

Không khí trở nên vô cùng ngưng trọng.

Áp lực khiến cậu hai Long suýt nữa không thể thở được.

“Cậu hai Long, mày có thể đi chết đi!" Sau một quãng im lặng, Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Câu nói vừa dứt, hơn mười ngàn người của Ám Ảnh Lâu cùng hô vang:

"Giết"

"Giết!!"

"Giết!!!"

Tiếng rống chấn động cả bầu trời, sát khí bốc lên ngùn ngụt!

Bịch!

Lần này, cậu hai Long không đợi Diệp Phàm nói thêm lời nào nữa đã quỳ xuống rồi.

"Ông nội! Ngài là ông nội ruột thịt của tôi! Tôi lạy ngài, xin ngài tha mạng cho tôi!"